TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 151: Chương 151

Mặt trời sắp lặn.

Vào mùa đông mặt trời luôn đến sớm hơn các mùa khác.

Đại Minh cởi trần, tay trái xách hai chân hổ, tay phải xách củi vừa chặt.

Hắn đang đi trên đường phố Dư Hàng huyện, trên suốt đường đi đã thu hút sự chú ý của vô số cửa hàng và người qua đường xung quanh.

Cơ bắp chắc nịch và hai chân hổ mà Đại Minh mang theo thực sự quá có lực trùng kích.

Một số người nhát gan vừa nhìn thấy Đại Minh thì hai chân không nhịn được mà phát run lên rồi.

Đại Minh không biết gì cứ thế đi thếp, có chút không quan tâm.

Sau khi đi bộ một lúc dọc theo con phố quen thuộc thì Dục Anh Đường đã ở ngay phía trước.

"Đại ca!!!"

Một tiếng hét phấn khích vang lên.

Đại Minh dừng bước, quay đầu lại.

Chỉ gặp Tôn Thắng mặt đầy tươi cười đang lao về phía hắn.

Đại Minh cũng nở nụ cười ngây ngô.

"Đại ca, ta cách thật xa thấy được một thân cơ bắp này thì đã biết là ngươi rồi!"

Tôn Thắng vỗ vào cơ bắp chắc nịch của Đại Minh, trong mắt lộ ra hâm mộ.

Bỗng nhiên.

Tôn Thắng chú ý tới cặp chân hổ trên tay trái Đại Minh, sắc mặt sững lại.

Hắn chỉ vào hai chân hổ bên trái của Đại Minh, kinh ngạc nói: "Đại ca ... đây ... đây là ..."

"Chân hổ, vừa chặt xong, còn nóng hổi."

Đại Minh ngốc ngốc cười toe toét: "Lấy về cho cha bồi bổ."

Tôn Thắng: "???"

Tôn Thắng há hốc mồm, vẻ mặt sững sờ.

Gì?

Đại ca bây giờ mạnh đến vậy sao? Thậm chí có thể chém chết hổ à?

Mình tu luyện trong nước hai năm, nội lực đạt đến trình độ nhị phẩm nhưng cũng không thể đánh lại hổ...

Tôn Thắng có chút choáng váng, hít một hơi thật sâu, khen ngợi: "Bội phục!"

Trên mặt hắn lộ ra mừng rỡ từ đáy lòng.

Đây là đại ca của Tôn Thắng hắn!

Mạnh hơn Lãng Lý Bạch Điều hắn không phải rất bình thường sao?

Đại Minh dời ánh mắt xuống, chú ý thấy Tôn Thắng đang xách một túi quýt xanh thì cau mày nói: "Ngươi lại đến Di Hồng Viện?"

Khuôn mặt của Tôn Thắng đỏ bừng.

"Ít đến những nơi như vậy đi, đó không phải là nơi tốt đẹp." Đại Minh khiển trách.

Theo tuổi tác tăng trưởng, Đại Minh dần hiểu chuyện, biết Di Hồng Viện không phải là nơi tốt.

Hắn sẽ không bao giờ nói những điều như "có tiền rồi nói sau" nữa.

Lúc này, Tiểu Liên dẫn theo ba nha hoàn và hơn mười đứa trẻ bước tới.

Nàng liếc nhìn Tôn Thắng, ánh mắt lãnh đạm.

Hơn mười cô nhi nhìn thấy Đại Minh thì đều vây quanh.

Mấy tiểu nam hài nhìn thấy chân hổ trên tay trái của Đại Minh liền ồ lên kinh ngạc.

Bọn trẻ xúm lại, hơn chục bàn tay nhỏ vuốt ve lông hổ, hai mắt phát sáng.

Đại Minh, Tiểu Liên, Tôn Thắng nhìn bọn trẻ vui vẻ như thế thì trong lòng cũng vui theo, sau đó cùng nhau trở về Dục Anh Đường.

Trong viện.

Trần Diệp ngồi trên ghế tựa, tay cầm một cuốn sách giải trí.

Tiểu Phúc ngồi xổm bên cạnh, dùng que gỗ chọc con heo chơi.

"Nghĩa phụ!"

Tôn Thắng vừa vào cửa đã kêu to.

Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lộ vẻ kích động, dang rộng hai tay chạy về phía Trần Diệp.

Trần Diệp nhàn nhạt liếc qua, thấy Tôn Thắng thì cười lạnh một tiếng.

"Ồ, đây không phải là Tôn đại công tử nhà ta nghỉ đêm ở thanh lâu mà không trả tiền sao?"

"Ngài còn dám quay về à?"

Nghe vậy, động tác chạy về phía Trần Diệp của Tôn Thắng đột ngột dừng lại.

Hắn cứng đờ tại chỗ, da đầu hơi tê dại.

Tôn Thắng thanh âm yếu đi mấy phần, nhỏ giọng nói: "Nghĩa phụ, sao ngài biết được?"

Trần Diệp ngồi dậy khỏi ghế tựa, cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ rằng Lưu ma ma mắng suốt nửa ngày ngoài đường là nói cho ai nghe?"

Nghe vậy, Tôn Thắng như quả cà bị sương đánh, hoàn toàn héo rũ.

"Đợi ăn cơm xong, lại đây nhận phạt." Trần Diệp không mặn không nhạt nói một câu.

Tôn Thắng lập tức lộ ra vẻ mặt muốn khóc không ra nước mắt.

"Nghĩa phụ... ta biết sai rồi..."

Hắn chạy đến bên cạnh kéo lấy tay Trần Diệp, lắc lư hai cái, cố gắng làm nũng.

Trần Diệp không để ý đến hắn, nhìn sang Đại Minh đang cởi trần, tay xách chân hổ.

"Đại Minh, ngươi đây là làm sao vậy?"

Đại Minh cười ngây ngô: "Thấy hổ ăn thịt người trong rừng nên ta đã giết chết con hổ đó."

"Hai cái đùi này ta mang về, cho cha bồi bổ thân thể."

Nghe vậy, Trần Diệp nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Trời sinh thần lực + hệ thống thuộc tính, hiệu quả có thể mạnh như vậy sao?

Mười hai tuổi đã có thể giết hổ rồi?

Trần Diệp không thể tưởng tượng nổi nhìn Đại Minh, quan tâm nói: "Đại Minh, sau này ít làm chuyện như vậy lại nhé."

"Gặp lại hổ thì tránh xa ra."

"Vâng." Đại Minh cười ngây ngô, ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Diệp đưa mắt lướt qua mọi người, không để ý đến ánh mắt có chút khác thường của Tiểu Liên.

Hắn đứng dậy khỏi ghế, thản nhiên nói: "Được rồi, chuẩn bị giết heo, chúng ta nấu cơm."

Tiểu Phúc ngồi xổm bên cạnh dùng que gỗ chọc heo nghe vậy thì lập tức gấp lên: "Cha!"

"Trư Trư đáng yêu như vậy, đừng giết Trư Trư có được không?"

Trần Diệp cúi người xuống, xoa đầu Tiểu Phúc.

"Tiểu Phúc ngoan, lát nữa con nhất định sẽ rất biết ơn tiểu Trư Trư đấy."

Tiểu Phúc: "???"