Lại nghe tiếng bước chân dồn dập, còn chưa kịp nói gì, một bóng hình đã đứng đó, Tiết Sương Đào trừng lớn mắt nhìn Lý Quan Nhất, thiếu niên vừa rồi, khí phách lên ngựa giết người, xuống ngựa làm thơ đã tan biến, há miệng, muốn nói cây cung của mình bị ai sờ mất rồi, một ngàn năm trăm quan tiền kia có thể hay không...
Tiết Sương Đào nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lao tới.
Không tránh không né.
Sau đó hung hăng đâm vào ngực Lý Quan Nhất.
Lý Quan Nhất chợt nhớ tới đại tiểu thư thường hay thẹn quá hóa giận, khẽ đá vào bắp chân hắn.