Bạch Nhạc chắp hai tay sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, kiêu ngạo nói:
- Bắc Đẩu kiếm trận à? Cũng chỉ có thế mà thôi!
Ánh mắt Nam Cung Thiên ánh lên nỗi tuyệt vọng, mặt hắn vàng như đất, rồi lại thở dài:
- Bỏ đi, bỏ đi, Nam Cung Thiên học nghệ không tinh, chết cũng đáng đời. Muốn chém muốn giết muốn róc thịt, ngươi cứ việc ra tay đi!
- Ta giết ngươi làm cái gì?