Xoay người lại, Lục Hi Nhi liếc mắt liền thấy được Bạch Nhạc, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ:
- Đây chính là đứa bé mà ngươi nói? Có vẻ không sợ người lạ nhỉ.
Lục Hi Nhi đã lớn, nhưng trên mặt vẫn có thể nhìn ra vài phần dáng dấp trước đây, hơn nữa ngữ khí khi nói chuyện, cộng với bộ dạng tinh quái đáng yêu thì vẫn chẳng hề thay đổi.
- Quỳ xuống!
Thấy Bạch Nhạc vẫn đứng ngây ra đó, Nghiêm Khoan lập tức khẩn trương, vội đưa tay kéo lấy Bạch Nhạc, muốn để Bạch Nhạc quỳ xuống.