Đối phương có thể bố trí một Thanh Vương Lăng như này, lại vượt qua được khoảng thời gian mấy nghìn năm mà sống đến hiện tại, xem như cũng đã xứng đáng với hai chữ bất tử rồi.
Trong lòng Bạch Nhạc vô cùng kiêng dè đối với Thanh Vương, nhưng hắn không thể không thừa nhận, dựa vào chút thực lực này của mình, muốn đối phó với Thanh Vương chỉ sợ là chẳng có kết quả tốt lành gì.
Có lẽ ở một trình độ nào đó, bản thân hắn thật sự có thể uy hiếp được Thanh Vương, nhưng nếu muốn đọ đến cùng, thì người chết chắc chắn là hắn.
Cho dù có đồng quy vu tận thì cũng không phải là chuyện mà Bạch Nhạc muốn.
Bạch Nhạc trước giờ không phải kiểu cứng đầu cứng cổ, chỉ cần đừng đụng vào giới hạn của hắn, tạm thời làm ra những việc nhượng bộ một chút cũng chẳng có gì không được, nếu không hắn cũng không vì nghe sự sắp xếp của Ngô Tuyết Tùng mà xuất hiện ở đây.