Tâm thái thay đổi, sau khi quyết định thỏa sức xuất thủ, Vương Huyên cảm thấy hoàn toàn khác biệt, ánh mắt của hắn lăng lệ hơn, trong lòng người luyện Cựu thuật sao có thể không có nhiệt huyết?
Ở thời đại khoa học kỹ thuật xán lạn này, đến hiện tại hắn đều rất khiêm tốn, chỉ để bảo vệ bản thân mình. Thế nhưng lại liên tiếp bị người tập sát, suýt chết mấy lần.
Mặc dù như vậy, hắn vẫn đang kiềm chế. Ban đầu khi đối mặt với người tới giết hắn, hắn đều không thể hạ tử thủ, giao cho Thanh Mộc xử lý.
Hôm nay hắn lại một lần nữa cảm giác được địch ý nồng đậm, hắn sắp hình thành lĩnh vực tinh thần, cảm giác cực nhạy bén, cảm nhận được có người muốn giết hắn!
Đến giờ khắc này hắn không muốn nhẫn nhịn nữa. Nếu lão Trần nói, xảy ra chuyện do ông ta gánh lấy thì Vương Huyên quyết định buông tay chiến một trận!
"Người anh em à, cậu làm như vậy là quá đáng, xuất thủ đã đả thương người, một cước đạp người ta bay ra ngoài sáu, bảy mét, ngực cũng sắp nát, tại sao cậu có thể hung ác như vậy!" Có người đi tới, bất bình thay người bị thương.
Mà không chỉ có một người đó, lập tức bốn năm người cùng tiến đến, cảm xúc kích động, vây quanh Vương Huyên, thậm chí trực tiếp đi lên xô đẩy.
Sắc mặt Vương Huyên lạnh lẽo, nói: "Các người đừng động tới tôi, cách xa tôi một chút."
"Trước mặt mọi người hành hung còn không cho người ta nói lại sao? Luyện Cựu thuật phải có một lòng chính khí, mà không phải tranh đấu tàn nhẫn." Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đứng ra nói, lại đưa tay đẩy tới.
"Vì sao tôi phải đả thương người? Cách mà người kia làm, đúng y như cái cách mà các người vừa chứng kiến." Hai mắt Vương Huyên khiếp người, giống như thực sự bắn ra chùm sáng, lạnh giọng nói: "Luyện thành Thông U Chưởng, giả ý tiếp cận, tiến lên xô đẩy, nhẹ nhàng vỗ tay, đây chính là chính khí trong lời của các người sao?"
Đông!
Dường như cùng lúc, Vương Huyên không khách khí, đùi phải xuất ra mãnh lực, một lần nữa lăng không đạp vào trước ngực kẻ xô đẩy hắn, kỳ thực chính là người đã đánh ra Thông U Chưởng!
Không hề nghi ngờ, lần này người đó thụ thương càng nặng, có thể nhìn thấy ngực hắn ta lõm xuống toàn diện, hiện lên hình bàn chân, tiếng xương vỡ thanh thúy khiến cho người ta cảm thấy tê cả da đầu.
Đáng sợ nhất chính là, ngũ tạng hắn ta cũng bị xé rách, thương thế nghiêm trọng rối tinh rối mù, cũng có một cỗ bí lực tiếp tục lan tràn về lục phủ.
Vương Huyên đã khống chế lực đạo, nếu không lấy thực lực của hắn bây giờ đã có thể dùng một cước đá nát một khối nham thạch cứng rắn nặng mấy tấn, càng không nói đến một người.
Nhưng hắn không muốn khiến hiện trường một mảnh đẫm máu, khắp nơi đều là máu thịt cùng xương cốt, cảnh tượng kia ngay cả chính hắn cũng không muốn trông thấy.
Những người này xem như đã bị phế, không thể tiếp tục luyện Cựu thuật. Vương Huyên cảm thấy, chính mình luôn luôn tuân thủ luật pháp, vừa rồi chỉ là phòng vệ chính đáng.
Nếu để cho người khác biết diễn biến tâm lý của Tiểu Vương là: Không đành lòng hạ tử thủ đối với sát thủ, lo lắng Thanh Mộc không nộp thuế cho hắn, lúc xuất thủ còn nghĩ là đang phòng vệ chính đáng.
Chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cảm thán, đây đúng là một người thanh niên tốt tuân thủ luật pháp!
Mấy người khác nhìn thấy Vương Huyên quả quyết, không hề chần chừ, đá gãy xương ngực của người khác như thế, bọn họ không có chút do dự gì, trực tiếp hạ tử thủ, đây là một đám người tàn nhẫn.
Hô!
Không khí nổ đùng, mấy người đều luyện Thông U Chưởng, từ bốn phương tám hướng đánh về các bộ vị của Vương Huyên như sau gáy, trái tim, huyệt thái dương, ác độc, nhanh chóng mà mãnh liệt.
Vương Huyên rất bình tĩnh, đưa tay đón đỡ, hắn thật sự không sợ cái gọi là Thông U Chưởng, sau khi luyện thành Kim Thân Thuật ngay cả đạn cũng rất khó đánh xuyên qua hắn, càng đừng nói đến mấy người kia, cũng không phải nhân vật lớn đỉnh tiêm gì xuất thủ.
Kiềm chế rất lâu, một bầu nhiệt huyết của Vương Huyên bị kích thích, ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như là lưỡi kiếm sắc bén đâm người, không hề nương tay, mấy lần hắn đón đỡ, rất nhanh cánh tay của những người này đã bị bẻ gãy.
Tiếp theo ở trong âm thanh phanh phanh, hắn đá bay bốn người, vẫn bay ra ngoài sáu, bảy mét, xương ngực người nào nứt gãy, tất cả đều ho ra máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tốc độ thực sự quá nhanh, sau khi va chạm đơn giản, những người này đã bay ra ngoài, Thông U Chưởng mặc dù đáng sợ, nhưng căn bản không đánh nổi người luyện thành Kim Thân Thuật tầng sáu, Vương Huyên không sợ.
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người giật mình, nhìn chân Vương Huyên, không hổ là người đá chết Đại Tông Sư ở cao nguyên Pamir.
Từ quá khứ đến bây giờ, trong ấn tượng cùng nhận thức của mọi người, thứ lợi hại nhất của vị này quả nhiên...vẫn là cái chân!
"Mày..." Tất cả mấy người nằm rạp trên mặt đất đều xấu hổ giận dữ, đau nhức kịch liệt khó nhịn, sau khi ngũ tạng cảm giác bị xé mở, hiện tại lại sắp mục nát.