Sau khi Vương Huyên lý giải được ý thức Tông Sư thì đứng dậy rời đi, hắn vừa mới cởi xong một lớp da, nếu không đi tắm rửa mấy lần mà nói, hắn cũng có chút ghét bỏ mình.
Khi Vương Huyên một lần nữa tiến vào phòng bệnh, phát hiện lão Trần nét mặt toả sáng, cư nhiên đang soi gương, hơn nữa còn cầm một cái lược, chải chuốt mấy sợi tóc ngắn tủn vốn không cần xử lý của ông.
"Tình huống gì vậy?" Vương Huyên hỏi Thanh Mộc.
Thanh Mộc vẻ mặt khác thường, nói: "Lát nữa có khách quý đến thăm."
Vương Huyên lập tức hiểu, cười nói: "Lão hồng nhan tri kỷ!" Lược của lão Trần lập tức bay tới, thiếu chút nữa đập trúng trán hắn.