Triệu Thanh Hạm cúi đầu phát hiện quần áo của mình đã bị mồ hôi của Vương Huyên làm ướt một mảng lớn, chỉ là cô giả bộ như không phát hiện ra, chỉnh chỉnh quần áo rồi quay người về hướng khác.
Vốn tính ưa sạch sẽ, Vương Huyên không chịu được cơ thể nhớp nháp mồ hôi như vậy, nhanh chóng tìm một con suối nhỏ, nhảy vô tắm rửa một hồi.
"Cô không tắm hả?" Vương Huyên cả người thoải mái, nhìn thấy Triệu nữ thần vẫn y như cũ thì hỏi.
Triệu Thanh Hạm trợn trắng mắt trừng hắn, sau đó cũng ra suối tắm rửa một chút.
"Đại hội chia của, à không, thời khắc phân chia bảo bối tới rồi đây!" Vương Huyên không chú ý tới đường cong thân thể của Triệu Thanh Hạm khi quần áo ướt bó vào người, đối với hắn, trong hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng thập tử nhất sinh thế này, mạng nhỏ vẫn là ưu tiên số một.