Ánh mắt của Triệu Thanh Hạm sáng rực, vẻ mặt vô cùng hâm mộ nhìn Vương Huyên.
Sau khi da trên mặt Vương Huyên tróc hết đi, lớp da mới bóng loáng như ngọc, vô cùng tinh tế không chút tì vết, trông chẳng khác thì thiếu niên mới lớn, tuổi trẻ tràn đầy.
Sau đó, Triệu Thanh Hạm thật sự không nhịn được mà vươn tay, muốn tự mình kiểm tra một chút, xem thử rút cuộc là cảm giác gì. Thế là má của Vương Huyên bị cô nhéo cho mấy cái.
Vương Huyên ngơ mặt nhìn cô, Triệu nữ thần bị gì vậy, tôi là ai, đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tự dưng động tay động chân "sàm sỡ" hắn?
Cả người Triệu Thanh Hạm ướt sũng, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần đó như tinh linh trong rừng vậy, chỉ là, đôi mắt hơi phát sáng quá mức.