Vương Huyên lấy một chai rượu trái cây đến, rót cho nàng một chén.
“Ta không thích hợp để uống rượu, dễ say.”
“Không sao đâu, cô cứ xem nó như đồ uống là được." Vương Huyên nói.
Nói là dễ say, nhưng sao nàng có thể say được, nàng đã tu hành đến cảnh giới này, rượu mạnh ở nhân gian cũng chỉ như nước.
“Lão Trương thật không máy, tôi mời ngài ấy đến làm khách, ngài ấy còn chạy đi, nhất định muốn màn trời chiếu đất, làm người xuất gia của ngài ấy. Nhưng mà, có lẽ ngài ấy cũng ngửi thấy mùi thơm, có lẽ đang trốn ở đằng xa nuốt nước miếng, đã không nhịn được muốn đến đây ăn uống chực." Vương Huyên nói.