TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 178: Bồ Tát bị dọa chạy

"Sư phụ tôi đâu?" Thanh Mộc hỏi.

Sau đó anh ta chấn kinh, đó là vật gì, trốn ở trong phế tích cắn xé sư phụ anh ta chứ, nửa thân thể đã chui vào miệng to như chậu máu, chỉ còn lại có một đôi chân còn ở bên ngoài giãy giụa.

"Trời ạ, đây chính là Nội Cảnh Địa, tôi muốn trở về, không, đi cứu sư phụ trước!" Thanh Mộc hét lớn, xông về phía trước.

"Lão Trần... Để mèo bắt đi rồi?" Sau khi Vương Huyên hơi khôi phục, nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng quả nhiên vẫn là yêu gây họa.

Cùng lúc đó, Vương Huyên cũng cảm giác được ba động không giống bình thường, có thể thấy được thân ảnh áo đỏ mông lung ở chỗ sâu trong Nội Cảnh Địa nhưng lại giống như có một tầng đại mạc bao trùm ở nơi đó, ngăn cách hai thế giới, nàng không cách nào tới, lẳng lặng nhìn bên này.

Đầu hắn to như cái đấu, lần này thật khác biệt so với trước đây!

"Xương cốt trắng noãn kia là xương của đại yêu ma Bạch Hổ, là một cái chìa khoá, có thể mở ra chỗ Nội Cảnh Địa này. Nhưng đại yêu ma Bạch Hổ hình như cũng chỉ là sủng vật tồn tại nào đó nuôi!" Ở trên đường phi nước đại đi cứu lão Trần, trong nháy mắt Vương Huyên đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Đây đâu phải là mèo nhỏ gì, rõ ràng là một đầu Bạch Hổ, lệ khí ngập trời, răng nanh trong miệng to như chậu máu giống như là chủy thủ sắc bén, mãnh liệt cắn xé lão Trần, có máu ở giữa hàm răng chảy ra.

Sau khi Vương Huyên thấy cảnh này, tâm chìm xuống dưới, lão Trần bị trọng thương! Ở trong Nội Cảnh Địa không ngừng chảy máu, mang ý nghĩa khẳng định là bị thương không nhẹ, có lẽ thật sẽ nguy hiểm đến tính mệnh. Dù sao lần này quá dị thường, mảnh Nội Cảnh Địa này không giống bình thường.

Hắn chạy như điên, ở trên đường vượt qua Thanh Mộc, nhặt lên hắc kiếm lão Trần làm rơi xuống đất, sau khi tới gần hung vật, hai tay ôm kiếm lăng không vọt lên, kiếm quang tăng vọt, giống như là một tấm lụa sáng chói, đột nhiên đâm tới mông mèo!

Phù một tiếng, hắc kiếm lượn lờ lấy chùm sáng chói lọi, trực tiếp đâm vào trong mông mèo.

Có lẽ nên xưng nó là Bạch Hổ, với loại sinh vật này cái mông là thứ tuyệt đối không được sờ.

"Meo! Ngao!" Mặc dù nghe không được âm thanh chân thực, nhưng con hung vật kia mở ra miệng to như chậu máu gào thét, có một loại năng lượng kinh khủng nào đó rung chuyển ra.

Nó lạnh lùng quay đầu, nhìn trường kiếm màu đen đâm vào trên mông, lại nhìn thấy hai tay Vương Huyên nắm chuôi kiếm treo ở nơi đó, ánh mắt nó...

"Ngao rống..." Bạch Hổ đơn giản muốn điên rồi, nó đang dùng công phu gặm người, cái mông lão hổ lại đột nhiên bị người ta đâm xuyên qua, đơn giản không thể chịu đựng được.

Hai mắt nó giống như là hồ băng, lạnh lẽo thấu xương, nhưng bây giờ trong nháy mắt dâng lên quang diễm, giận không kềm được, trực tiếp vung một cái mãnh liệt, chấn hắc kiếm ra ngoài.

Sau đó nó nhô móng vuốt lớn ra vỗ tới Vương Huyên, trong mắt hổ phun lửa, im ắng gào thét, phẫn nộ đến cực hạn!

"Con mèo bệnh, cuống họng lại kêu lên hát tiểu khúc cho ta." Vương Huyên nhanh chóng tránh né, cũng đồng thời khiêu khích, hắn hi vọng con Bạch Hổ này gào thét, phun lão Trần đi ra.

Bằng không, lão Trần thật phải chết.

"Rống..." Bạch Hổ há mồm, phát ra sóng năng lượng lớn trùng kích, Nội Cảnh Địa cũng bị lắc lư. Cũng không phải là nó muốn phối hợp, mà là tức thật, đã từng là đại yêu Bạch Hổ bị người cắm cái đinh ở mông, thật sự là sỉ nhục.

Bạch Hổ rống lên trời, móng vuốt lớn lấp lóe hàn quang, mấy lần đập xuống, đánh văng vật chất thần bí trong Nội Cảnh Địa ra tứ phía.

Vương Huyên quay đầu liền chạy, ngay cả lão Trần vượt xa Đại Tông Sư đều thành thức ăn cho mèo thì Vương giáo tổ nếu như bị móng vuốt lớn kia đè lại, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ biến thành phân mèo.

Hai chân Lão Trần đá lung tung, cuối cùng từ trong kẽ răng trắng toan toát kia giãy dụa rơi ra, toàn thân máu phần phật, nhìn giống như lúc nào cũng có thể sẽ tắt thở.

Nhưng nơi này là Nội Cảnh Địa, nhân tố thần bí nồng đậm, chỉ cần không chết, tất cả cũng còn có thể cứu.

Lão Trần cũng gấp, sau khi rơi xuống ra ngoài liền luân động Bồ Tát Quyền, loảng xoảng đánh hai quyền về phía con mắt mèo to nơi đó, kết quả mèo to cụp mắt, lão Trần không thể đánh xuyên qua.

Tiếp theo, nó vươn ra móng vuốt lớn phủi lão Trần đi, chuẩn bị nhét vào trong miệng.

Ầm! Ầm!

Vương Huyên lại chạy về, nện một trận đối với đại yêu ma Bạch Hổ, kết quả phát hiện căn bản không đánh nổi, sau đó hắn kéo lông hổ, ngay cả nhổ túm lưng quần cũng không làm rơi được mấy sợi nhưng lại thành công chọc giận Bạch Hổ.

Thời khắc mấu chốt, Thanh Mộc vô thanh vô tức dựng lên kỳ công, không nhiều lời, nhặt lên thanh hắc kiếm kia, dùng hết khí lực toàn thân tiến lên đâm vào mông đít mèo to.

"Ta... Ngao... Ân cần thăm hỏi phụ mẫu các ngươi!" Bạch Hổ mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng ý tứ kia cũng gần như thế, phẫn nộ gào thét, quay đầu nhìn Thanh Mộc.

Lão Trần cùng Vương Huyên thoát khỏi miệng hổ, nhưng không thể nhìn Thanh Mộc gặp nạn, lần nữa khiêu khích.