Lúc đi ngang qua, cô ấy liếc mắt nhìn Vương Huyên một chút, thật sự là tán thưởng có thừa, mặt mày hớn hở, ngay cả ánh mắt cũng như biết nói chuyện: Tiểu Vương làm tốt lắm!
Hai mắt tiểu Chung vô thần, cảm giác tim đau nhức kịch liệt khó nhịn, hiện tại ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo khiến cô ta đã mất hết can đảm, nhìn thấy Đại Ngô đi tới, càng thêm phẫn uất.
"Không sao, hỏng nữa cũng không hỏng quá mức được." Đại Ngô an ủi, quả thực là độc miệng.
Sau đó, cô ấy nhanh chóng động thủ xốc bộ áo khoác kia lên, chăm chú liếc một cái.
Đại Ngô vô cùng thất vọng, hoá ra tiểu Vương lưu tình, cũng chỉ đánh nổ một phần quần áo, không thật sự đánh nổ tiểu Chung khó chơi này.
Cô ấy giận dữ nói: "Cái chỗ vốn cũng không dồi dào nay càng cằn cỗi."
Sau khi Chung Tình nghe được càng muốn điên rồi, hai mắt phun lửa, hận không thể dùng một cước nhét Đại Ngô vào trong hồ cỏ lau, ngày thường đối chọi gay gắt cùng tự mình đọ sức, cho tới bây giờ đều là cô ta chiếm thượng phong, nhưng hôm nay cô ta lại thống khổ muốn khóc.
Đại Ngô đến, kích thích cô ta thật sâu, Chung Tình bắt đầu khôi phục lại chút tinh thần, cúi đầu nhìn xem "Hiện thực tàn khốc", kết quả trực tiếp nhìn thấy Vương Huyên ném áo khoác nhuốm máu ở trên người mình.
Tiểu Chung nhìn thấy vậy làm sao chịu được? Trực tiếp mắt trợn trắng, thân thể ngã về phía sau. Cô ta cuối cùng vẫn có chút tâm thần hoảng hốt, không ý thức được đây là áo khoác của người khác.
Lão giả đi theo Chung Tình, để cô ta không ngã trên mặt đất, trừng mắt về phía vị "bạn thân hắc ám" đến đâm đao cho tiểu Chung này.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, bóp huyệt Nhân Trung của Chung Tình, đồng thời liếc nhìn bốn phía, cảnh cáo tất cả mọi người không nên nói bậy nói bạ, cũng ngăn cản Đại Ngô đến gần thêm.
Nơi xa, Thanh Mộc xoa mồ hôi lạnh, thầm kêu nguy rồi, lão Trần gánh nổi không? Cô gái kia thê thảm không gì sánh được, huyết tinh kết thúc, đoán chừng lão Trần cũng phải đau đầu.
Quả nhiên, Vương giáo tổ không dễ chi phối như vậy! Thanh Mộc cảm khái, sau đó tranh thủ thời gian chụp ảnh, báo tin cho lão Trần.
Một sát na Tiểu Chung đã tỉnh lại, nhìn thấy Đại Ngô đang ở trước mắt, lại nhìn thấy Tiểu Vương đứng đối diện động một tí đánh xuyên qua lồng ngực người, cảm xúc của cô ta càng chập trùng kịch liệt.
"Không có chuyện gì!" Lão giả tranh thủ thời gian an ủi cô ta, mặc dù ông ta không thể xem xét kỹ nhưng thời khắc sống còn ông ta vẫn cảm giác được, người trẻ tuổi kia kịp thời thu tay lại, không thể khiến người gặp chuyện.
Sau khi Tiểu Chung nhìn thấy Đại Ngô cười tủm tỉm, cô ta nhanh chóng tỉnh táo, tâm thần khôi phục toàn diện, nhận ra đây là áo khoác của ai, đồng thời cũng cũng ý thức được không xảy ra ‘chuyện lớn’ gì, lập tức đã muốn vứt áo ngoài đi, nhưng nhìn thấy mắt mọi người chung quanh, cô ta lại không thể không ôm chặt chiếc áo khoác mang theo mùi hương của thanh niên này.
Cô ta bước nhanh rời đi, không có cách nào ở nơi này ngây người, thực sự khiến cô ta không xuống đài được. Xem chừng nếu như truyền đến Tân tinh, một đám bạn bè cùng chị em không biết sẽ nói gì nữa. Nhất là có cái miệng rộng của Ngô Nhân này ở hiện trường, khẳng định sẽ giúp cô ta tuyên truyền khắp thế giới, đây chính là một đoạn lịch sử đen tối.
"Ngô Nhân, chúng ta trò chuyện chút." Lúc cô ta rời sân bèn gọi Ngô Nhân, quyết định đánh đổi một số thứ cũng muốn chắn miệng đối phương.
Lão giả đuổi theo sát, sợ hai người nửa đường đánh nhau.
Vương Huyên không nói gì, loại chuyện này càng giải thích càng xấu hổ, hắn không quan trọng, tất cả có lão Trần giải quyết, chính mình cũng chỉ tổn thất một cái áo khoác thôi.
"Tiểu Chung được đấy. Tiểu Vương được xưng là Bạo Hung Cước, Toái Hung Thủ. Cô là người duy nhất đối cứng mà không có việc gì, quả nhiên còn rắn chắc hơn so với tấm thép!"
Ở trên đường Chung Tình thiếu chút nữa đánh nhau với Đại Ngô, may mắn có lão giả cùng đi theo, không phải vậy tránh không được xảy ra một trận chiến đẫm máu thiên kim hào môn.
"Được rồi, đừng nóng giận, tôi xin lỗi cô." Đại Ngô tiến tới, cùng Chung Tình càng chạy càng xa, trong lúc mơ hồ có tiếng nói truyền đến: "Tôi vừa nhìn rồi, không phải chuyện gì xấu, đối với cô mà nói, đánh sưng tức mỹ dung!"
Lời này quá độc ác, dùng nhĩ lực của Vương Huyên tất nhiên nghe được, ngay cả hắn cũng cảm thấy hôm nay Đại Ngô có lực sát thương vô cùng lớn, quả thực là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Không thể tránh né, hai cô gái thật sự đánh nhau, lần đầu tiên Chung Tình chịu thiệt thòi lớn bởi miệng lưỡi của Ngô Nhân, chịu không được chỉ hận không thể lập tức giải quyết người kia.
...
Thiếu niên đứng lên giữa những mảnh vỡ áo giáp siêu vật chất, non nớt vượt quá tưởng tượng, cũng chỉ khoảng 16 tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, ánh mắt lập lòe, dáng vẻ nhìn Vương Huyên như nhìn thấy "Kỳ trân".