Triệu nữ thần vốn không phải là người hiền lành nhu nhược gì cho cam, nếu đã biết người đàn ông kia không phải người tốt, muốn hại chết Vương Huyên, lại còn muốn giở trò bẩn thỉu với cô, cô cảm thấy mấy kẻ như vậy vẫn nên giết quách đi cho đảm bảo.
Bởi vì cô cũng đã từng nghe được tin, có một nữ thám hiểm bị lạc đội ở Mật Địa, gặp phải những kẻ còn không bằng cả cầm thú, trải qua những ngày kinh hoàng nhất ám ảnh nhất trong cuộc đời, may mắn được cứu và giữ được tính mạng, nhưng vết thương thân thể và thống khổ trong lòng vẫn bám theo cô ấy cho đến tận lúc chết.
Kẻ này, cũng chẳng khác gì ác ma ngay cả cầm thú cũng không bằng kia, hành động và ánh mắt của hắn ta khi nãy đều đã chứng minh tất cả.
Vương Huyên có cảm giác, Triệu Thanh Hạm chẳng hề bị hắn lừa gì cả, cho dù hắn cố tình lấp liếm như thế nào thì cô gái này vẫn luôn cẩn thận quan sát và tự vấn trong lòng, dám cá là cô đã đoán ra được cấp bậc Tông Sư của hắn rồi.
Vương Huyên hếch mặt, nói với tên kia: "Tao hỏi gì thì trả lời đó, không được nói linh tinh, biết chưa?”