Vương Huyên bế quan, vừa hấp thu vật chất kỳ dị trong đống tro tàn, vừa tu luyện kinh văn này, tìm kiếm từ trong vạn vật, mở tinh thần thiên nhãn, cẩn thận cảm nhận bản chất của thế giới.
Quả thật, trong hư không, có từng sợi vật chất kỳ dị nhè nhẹ lưu chuyển, lại không biết nguồn gốc của nó, giống như sinh ra bởi vạn vật chồng lên nhau. Thế nhưng, số lượng của nó quá ít, nếu hi vọng vào việc tích lũy như vậy đến khi đủ nhiều, thì phải cần rất nhiều thời gian.
Sau đó, hắn nhìn thấy một vật thể nào đó, tràn đầy sức sống, trong sức sống chứa đứng một phần gần với vật chất chân thực, nồng đậm hơn nhiều trong hư không.
Nàng ta là… Tiểu Bạch Hổ.
"Nói cách khác, khi người tu hành hấp thu các loại vật chất năng lượng, trong đó sẽ chứa đứng một phần đã đến gần với kỳ vật chân thực, cần phải rèn luyện, rồi chắt lọc sao?"