TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 163: Quyền Quý Thiên Thủy Thành

Trên thực tế, Hạ Bình vẫn còn xem thường ý nghĩa của việc hắn gia nhập công ty Cự Nhân.

Phỏng chừng không có người nào so với những đại lão này của Thiên Thủy Thành càng rõ ràng hơn việc Hạ Bình gia nhập công ty Cự Nhân đại biểu cái gì, điều này đại biểu Hạ Bình đã bước vào một con đường tươi sáng để trở thành cường giả võ đạo.

Phàm là thiên tài được thỉnh mời gia nhập công ty Cự Nhân, chỉ cần nửa đường không vẫn lạc, tất nhiên sẽ trở thành cường giả cảnh giới Vương Giả!

Một khi trở thành cường giả cảnh giới Vương Giả, liền lập tức có thể Cắt Đất Phong Vương, quyền thế ngập trời, ra lệnh một tiếng liền có thể để vạn người cúi đầu, coi như quyền thế địa vị của cấp tướng trong Liên Bang cũng không gì hơn cái này.

Những gia tộc của Thiên Thủy Thành giống như bọn họ đối mặt cường giả cảnh giới Vương Giả, cũng chỉ có thể khúm núm, a dua nịnh hót, bởi vì chỉ cần đối phương hơi không cao hứng, tùy tiện nói một câu, ngày hôm sau gia tộc của bọn họ liền sẽ biến mất, bị diệt cửu tộc.

Có thể nghĩ, cường giả cảnh giới Vương Giả khủng bố cỡ nào.

Đối mặt với yêu nghiệt có tương lai tươi sáng như thế này, đối mặt với một vị cường giả cảnh giới Vương Giả trong tương lai, bọn họ không thừa dịp Hạ Bình còn yếu ớt lên làm quen, tới nịnh bợ, chẳng lẽ còn chờ sau khi Hạ Bình trưởng thành là cường giả cảnh giới Vương Giả mới đến nịnh bợ sao?

Đến lúc đó, chỉ sợ bọn họ ngay cả cửa còn không vào được.

“Thì ra là Phùng bá phụ.”

Hạ Bình tuy không rõ ràng vì sao thái độ của những người này nhiệt tình như vậy, nhưng mà hắn cũng biết được chính mình không cần thiết phải kinh sợ những người này, không lên tiếng không cúi đầu là đủ rồi.

Nghe nói như thế, Phùng Sơn cười ha ha, dường như rất là cao hứng: “Hạ hiền chất thật sự là khách khí, ngươi có lẽ còn không rõ ràng lắm thân phận của những người này đi, ta liền cả gan giới thiệu cho ngươi một chút.”

Hắn duỗi duỗi tay, chỉ về một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu đen phía trước, có mặt dài chữ điền, mang theo uy nghiêm cường đại của một lãnh đạo cấp trên, nói: “Vị này là Thị Trưởng của Thiên Thủy Thành chúng ta, Tần Phi Thị Trưởng.”

“Tần thị trưởng tốt.”

Hạ Bình nhìn lấy vị Tần thị trưởng này, gật đầu chào hỏi, vị này phỏng chừng chính là cha của Tần Mộc Dương, không hổ là Thị Trưởng, là lão cáo già từng trải quan trường đã lâu, bụng dạ cực sâu.

Cho dù ở trận chung kết chính mình đánh bại Tần Mộc Dương, đối phương cũng không có lộ ra tâm tình không vui.

“Hạ hiền chất khách khí, chúc mừng ngươi gia nhập công ty Cự Nhân, từ nay về sau chỉ sợ sẽ nhất phi trùng thiên, tương lai nhất định là niềm kiêu ngạo của Thiên Thủy thành.” Tần Phi mỉm cười, mười phần hòa ái.

Tiếp theo, Phùng Sơn chỉ chỉ một vị khác, vị này rất là nho nhã, là một người đàn ông trung niên đeo gọng kính màu vàng, nhìn rất là nhã nhặn: “Vị này là Phó Thị Trưởng Thiên Thủy Thành , Lưu Giang Hà.”

“Lưu thị trưởng tốt.”

Hạ Bình cũng khẽ vuốt cằm, vị này hẳn là cha của Lưu Lượng, hắn có thể cảm giác được trên người đối phương truyền đến từng đợt khí tức âm lãnh, phỏng chừng cũng chưa chắc nho nhã ôn hòa giống như mặt ngoài nhìn thấy.

Nếu thật nói về độ ngoan độc, khả năng so với con trai Lưu Lượng của hắn càng đáng sợ hơn.

Về phần Lưu Lượng khi so sánh cùng cha Lưu Giang Hà của hắn, cũng không biết kém bao xa, chỉ là lòng dạ đều kém rất rất xa, chính thức là chó cắn người sẽ không sủa.

Một khi động thủ, chính là ra tay độc ác, sẽ không lưu lại bất kỳ đường sống.

“Hạ hiền chất tốt, chúc mừng ngươi thu hoạch được ngôi vị Quán Quân Cách Đấu Đại Tái, đây chính xác là danh xứng với thực.” Lưu Giang Hà cũng mỉm cười, dường như không nhìn ra có bất kỳ không vui, dù cho đối phương đánh bại con trai mình, còn ở trên lôi đài nhục nhã một lần, nhưng mà hắn giống như không có chút nào quan tâm, thái độ như gió xuân ấm áp.

Đối với loại tình huống này, Hạ Bình chỉ có thể cảm khái, những vị cáo già trong quan trường này cả đám đều không đơn giản, chỉ là phần năng lực kiềm chế này cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.

Không có mấy chục năm tu hành, sẽ không đạt tới loại cảnh giới này.

“Đúng, vị này là Hoàng Nghị Sĩ, vị kia là Lê Nghị Sĩ, còn có vị này là Trần Nghị Sĩ...” Phùng Sơn lục tục ngo ngoe giới thiệu những thành viên kế tiếp, mỗi một người đều là đại lão của Thiên Thủy thành, là cao tầng trong các gia tộc lớn.

Khi giới thiệu đến vị cuối cùng, hắn dừng một chút, nói ra: “Ừm, vị này là Nam Cung Hải, tộc trưởng Nam Cung gia tộc.” Hắn chỉ chỉ người đàn ông trung niên ăn mặc đồ tây màu trắng cuối cùng, tướng mạo mười phần anh tuấn, hoàn toàn chính là bộ dáng ông chú đẹp trai.

Nghe đến nơi này, Ánh mắt Hạ Bình sáng lên, cũng chào hỏi một tiếng, rất là nhiệt tình: “Cha.”

Cái gì?!

Nam Cung Hải nghe được câu này, suýt chút liền tức giận đến nhảy dựng lên, khuôn mặt đều xanh một nửa, tiểu tử này kêu cái gì, đang gọi ai là Cha đâu, đến cùng biết nói chuyện hay không?

Những người khác từng người sắc mặt cổ quái, bọn họ đương nhiên cũng biết rõ tại thời điểm đấu vòng loại, quan hệ giữa tiểu tử này cùng Nam Cung Vũ, chẳng lẽ hai người này sớm đã có một chân, thậm chí còn đã từng đến cửa hỏi cưới?!

Bằng không làm sao lại gọi Cha như vậy.

“Ta không phải cha ngươi.” Nam Cung Hải sắc mặt tối sầm, thái độ rất cứng ngắc.

Nói thật, ấn tượng của hắn với thằng nhóc này không phải rất tốt, đương nhiên phần tư chất võ đạo này không phải giả, vấn đề là thằng bé này quá mức phong lưu, bạn gái đông đảo.

Con gái của mình nếu là thật theo tên này ở cùng một chỗ, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu trắc trở.

Cho dù hắn cũng muốn tìm tới một người con rể hoàn mỹ, nhưng mà cũng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng con gái bảo bối duy nhất của chính mình.

Những đại lão còn lại cũng cười trộm, bọn họ chưa từng gặp qua cá sấu bá chủ trong giới kinh doanh Nam Cung Hải lộ ra vẻ mặt như thế.

“Há, nhạc phụ đại nhân.” Hạ Bình đổi một cái cách gọi.

Nam Cung Hải mặt càng thêm đen: “Ta cũng không phải nhạc phụ của ngươi.” Tên khốn này da mặt quá dày, coi là đổi cách xưng hô hắn nghe không hiểu sao? Muốn cưới con gái bảo bối của hắn, làm sao có thể dễ dàng như vậy.

“Không sao, đó là chuyện sớm hay muộn.” Hạ Bình dửng dưng nói, không thèm để ý chút nào.

Sớm muộn cái rắm!

Nam Cung Hải nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt Hạ Bình.

Hắn bây giờ cảm thấy cái tên khốn này quá mức nguy hiểm, nếu như con gái của mình tiếp tục cùng thằng nhóc này tiếp xúc, bằng vào da mặt dầy như vậy, lại thêm dây dưa đến cùng, nói không chừng hai ba ngày liền xử lý được con gái của mình.

Đến lúc đó cái tên khốn nạn này mang một đứa Hạ Bình con đến cửa hỏi cưới, phỏng chừng hắn không nhận cũng phải nhận.

Không được, bắt đầu từ ngày mai, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt cái tên Hạ Bình này, một khi con gái có bất kỳ cơ hội tiếp cận tên khốn này, hắn sẽ ngay lập tức phái người đi ngăn cản.

Nam Cung Hải nắm chặt nắm đấm, lập tức liền coi Hạ Bình giống như là nhân vật nguy hiểm nhất.

“Khụ khụ.”

Nhìn thấy Nam Cung Hải sắc mặt đen như than cốc, Phùng Sơn không khỏi ho khan một chút, thay Nam Cung Hải giải vây, nói: “Hạ hiền chất, kỳ thực chúng ta tới nơi này tìm ngươi là vì một chuyện.”

“Trời tối ngày mai, chúng ta tổ chức một buổi dạ hội ở khách sạn Thiên Thủy, chuyên môn phụ trách tiếp đón các ngươi, những thiên tài Top 16 trong Cách Đấu Đại Tái lần này, hi vọng ngươi đến lúc đó nể mặt tham gia.”

Hắn nói ra mục đích tới nơi này của những người bọn họ, bọn họ tổ chức tiệc rượu này cũng là hi vọng con cháu đời sau cùng tên yêu nghiệt này tiếp xúc nhiều hơn, tạo mối quan hệ tốt đẹp.

Dù sao cho dù trưởng bối tận lực tiếp cận như thế nào, cũng không bằng người cùng thế hệ giao hảo lẫn nhau, tình cảm thâm hậu.

“Được, đến lúc đó ta nhất định tham gia.”

Hạ Bình do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu, dù sao những đại lão của Thiên Thủy Thành này thịnh tình mời, hắn cũng không có khả năng cự tuyệt.

Bất kể nói như thế nào, cha mẹ mình, còn có các bằng hữu thân thích đều cư ngụ tại Thiên Thủy thành, ăn ở đều tại nơi này, không cần thiết cùng những đại lão này trở mặt.

“Vậy thì quá tốt, đây là thiệp mời, hi vọng đến lúc đó Hạ hiền chất có thể đại giá quang lâm.” Phùng Sơn cười híp mắt nói ra.

Hạ Bình gật gật đầu, tiếp nhận thiệp mời, liền quay người rời đi.

Chỉ là trong nháy mắt khi rời đi nơi này, Hai con ngươi của Hạ Bình lộ ra một tia sát ý thâm thúy, lần này hắn cũng không phải dự định về nhà, mà là đi giết người.