TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 458: Thành Chủ Quách Đông Hải

“Hạ Bình!”

Một tên trưởng lão bang Vô Pháp trừng mắt Hạ Bình, nổi giận quát một tiếng: “Tên ma đầu ngươi cũng đến ngày trả giá, đến bang Vô Pháp ta ngang ngược, còn giết bang chủ bang Vô Pháp ta và Phó thành chủ Sa Kiệt và nhiều người khác, tội không thể tha thứ.”

“Thức thời, lập tức bó tay chịu trói.”

Rất nhiều trưởng lão bang Vô Pháp vênh váo tự đắc, cũng không còn khúm núm như vừa nãy trước mặt Hạ Bình, có chỗ dựa là cảnh sát thànhTây Hoang, sức lực bọn họ tăng lên như vừa được bơm mười bình Mana.

Lúc đầu biểu hiện thấp kém như thế, dường như xem tiểu tử này như ông cố nội, chính là lo lắng kẻ này diệt khẩu tại chỗ, làm thịt tất cả bọn họ, như vậy bọn họ bị chết cũng xem như chết oan.

Nhưng mà hiện giờ lại không giống như vậy, cảnh sát thành Tây Hoang đã đến, ngay cả Tông Sư cảnh cũng xuất hiện vài người, mặc cho trên người tiểu tử này có cánh, ngày hôm nay cũng có chạy đằng trời.

Hơn nữa bang Vô Pháp bọn họ chiếm giữ thành Tây Hoang nhiều năm, không biết cho những cảnh sát này bao nhiêu hối lộ, đã sớm là cùng một giuộc, đối phó người ngoài này, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?!

“Hạ Bình.”

Một người đàn ông trung niên cảnh giới Tông Sư áo xanh đứng dậy, nhìn chằm chằm Hạ Bình: “Ta biết ngươi là học sinh đại học Viêm Hoàng, xuất từ danh môn, thế nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên, lại dám giết người ở thành Tây Hoang.”

“Cho dù ngươi có bối cảnh thâm hậu, nhưng một khi ngươi đã vi phạm pháp luật, toàn bộ chính phủ liên bang đều không cứu được ngươi!”

Hắn nặn nặn nắm đấm, lộ ra sát khí um tùm.

Mà người đàn ông trung niên áo xanh này chính là cục trưởng cục cảnh sát thành Tây Hoang Nghiêm Đông Thăng.

Trước Phó thành chủ Sa Kiệt, là bạn tốt nhiều năm của hắn, được không biết bao nhiêu tiền từ bang Vô Pháp chia cho hắn, hiện giờ vậy mà bị Hạ Bình khởi động phi thuyền, trong nháy mắt lập tức giết chết, có thể tưởng tượng được hiện giờ hắn phẫn nộ cỡ nào, trong lòng muốn giết Hạ Bình cũng có nghĩ tới.

“Có phải là xúc phạm pháp luật hay không đâu đến lượt ngươi định đoạt, mà là quan toà định đoạt.” Hạ Bình đứng chắp tay,

“Gọi thành chủ các ngươi lại đây, chuyện này ta muốn nói chuyện với hắn.”

Hạ Bình cũng biết nam tử áo xanh lục này là cục trưởng cục cảnh sát Tây Hoang thành Nghiêm Đông Thăng, trước khi đến thành Tây Hoang, hắn đã sớm hiểu rõ tư liệu các loại nhân vật lớn ở thành Tây Hoang.

Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Đàm luận cái rắm!”

Một tên trưởng lão Bang Vô Pháp chửi ầm lên: “Thành chủ đó là nhân vật cỡ nào, trăm công nghìn việc, làm sao rảnh rỗi gặp nhân vật nhỏ như ngươi? Đừng mơ mộng hão huyền ở nơi này.”

Hắn cũng tuyệt đối sẽ không để Hạ Bình gặp thành chủ,

Bằng không ai biết sẽ xảy ra điều bất ngờ gì, vẫn phải thừa dịp nơi này đều là người quen, lập tức làm thịt hắn, miễn cho đêm dài lắm mộng.

“Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn, vậy ta cũng chỉ phải tự mình ra tay rồi.” Trên mặt người đàn ông trung niên áo xanh Nghiêm Đông Thăng lộ ra nụ cười thâm trầm, vào giờ phút này, phi thuyền trên bầu trời sớm đã bị chiến hạm thành Tây Hoang bọn họ khống chế lại, tiểu tử này cũng không có đòn sát thủ đối phó Tông Sư cảnh, có thể nói mặc cho người ta nắn bóp, cơ bản là hắn không sợ tiểu tử này có thể nhảy đến nơi nào.

Nhưng mà hắn chưa kịp ra tay, xa xa lập tức truyền đến một luồng khí thế kinh khủng, lay động đất trời.

Trên bầu trời, một chiếc phi thuyền xuất hiện, lúc này một bóng người nhảy xuống khỏi phi thuyền, dường như đạn pháo, trên không rơi xuống, bịch một tiếng, giẫm nát tan trần nhà tòa nhà lớn này.

Lúc này đã phá tan một cái lỗ thủng to, trần nhà xuất hiện vết rách lít nha lít nhít, đá vụn lăn xuống, bụi mù cuồn cuộn, một bóng người lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Người nào vậy?!”

Không ít người giật nảy cả mình, bọn họ không nghĩ tới ngay trong giờ phút sắp bắt được Hạ Bình này, còn giết ra một tên Trình Giảo Kim, sau khi bụi mù tản đi, đạo bóng người này hiện ra rõ mồn một, lập tức mọi người ở nơi này đều bối rối.

“Thành, thành chủ đại nhân?!”

Nhìn thấy bóng người này xuất hiện, các trưởng lão bang Vô Pháp trợn mắt ngoác mồm, rung động liên tục, làm sao bọn họ nghĩ tới thành chủ thành Tây Hoang bận trăm công nghìn việc này lại đến đây.

“Chào thành chủ.”

Tất cả mọi người bao gồm cả người đàn ông trung niên áo xanh Nghiêm Đông Thăng, bốn phía cảnh sát cũng lập tức nghiêm túc cúi chào, cung cung kính kính, bởi vì người đến chính là chúa tể cao nhất thành Tây Hoang thành chủ Quách Đông Hải.

“Thành chủ, làm sao ngươi đến rồi?” Trong lòng của người đàn ông trung niên áo xanh Nghiêm Đông Thăng cảm thấy một chút không ổn mơ hồ, nguyên nhân chính là vì người thành chủ này bình thường không xử lý sự vụ, thường thường phong hoa tuyết nguyệt.

Thế nhưng hiện giờ lại bỗng nhiên xuất hiện, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có hơi không giống bình thường.

“Đều gây ra chuyện lớn như vậy, Phó thành chủ Sa Kiệt cũng chết rồi, các ngươi nói một chút xem làm sao ta có thể không đến?” Quách Đông Hải khẽ mỉm cười, lộ làm ra một bộ dáng vẻ hòa ái.

Sau đó, hắn xoay người nhìn trước mắt Hạ Bình: “Nói vậy vị này chính là Hạ Bình người giết Phó thành chủ Sa Kiệt, còn cả bang chủ bang Vô Pháp và những người khác, vì sao ngươi giết chết bọn họ, ở trong có ẩn tình tình gì nói ra thử xem?”

Cái gì?!

Nghe nói như thế, thân thể của người ở nơi này bổng nhiên run lên một cái.

Thế giới này người nào giết người không ẩn tình, hoặc là bởi vì đố kị, hoặc là bởi vì thù hận, hoặc là vì tiền tài, trong đó rất nhiều lý do, thế nhưng cũng không thể phủ nhận một chuyện, tiểu tử này giết người, còn là hành hung trước mặt mọi người, chứng cứ xác thực.

Nhưng mà hiện giờ thành chủ Quách Đông Hải hỏi dò như vậy, rõ ràng thì có ý muốn che chở, bằng không làm sao lại nói ra lời nói này, đây có rõ ràng có mùi vị hiềm nghi tẩy trắng cho tiểu tử này.

Ngay lập tức, trưởng lão bang Vô Pháp và những người khác, mọi người đều cảm thấy có hơi không ổn cho lắm.

Người đàn ông trung niên áo xanh Nghiêm Đông Thăng lộ ra sắc mặt vô cùng âm trầm, lập tức nói: “Thành chủ đại nhân, mặc kệ hắn có ẩn tình gì, nói chung hắn giết người trước mặt mọi người, ngay cả Phó thành chủ Sa Kiệt cũng chết ở trong tay hắn, tội ác tày trời.”

“Tên vô lại như vậy ta cho là nên lập tức bắt lên, đánh chết ngay tại chỗ, miễn cho hắn tìm cơ hội tẩu thoát, làm hại tứ phương ở trong xã hội, như vậy chính là tội của chúng ta.”

Vừa dứt lời, ánh mắt hắn lộ ra một tia sắc lạnh, vỗ ra một chưởng, muốn đập chết Hạ Bình.

Lúc này, một luồng khí thế kinh khủng đang nổi lên, dường cả cái tòa nhà lớn đều đang run rẩy, lực lượng tinh thần đáng sợ khóa chặt Hạ Bình, mặc kệ hắn chạy trốn tới nơi nào, đều không thể né tránh.

Hạ Bình cũng không có ý định né tránh, hắn khí định thần nhàn, có thành chủ ở đây che chở chính mình, lại làm sao có khả năng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì? Nghiêm Đông Thăng chỉ có thể tức đến nổ phổi, đang làm chuyện vô ích thôi.

Ầm!

Thành chủ Quách Đông Hải tiến lên một bước, một chưởng nhẹ nhàng, dường như sức mạnh giống như biển rộng dâng lên, lập tức hóa toàn bộ kình khí của Nghiêm Đông Thăng thành vô hình.

“Đừng nóng vội!”

Quách Đông Hải cười híp mắt nói rằng: “Nghiêm cục trưởng ngươi bình tĩnh đừng nóng, chuyện gì cũng phải biện luận, cái gọi là chân tướng càng soi càng rõ ràng, cho dù đây là một tội nhân không thể tha thứ, chúng ta cũng có thể cho hắn một cơ hội để tự biện minh.”

“Có phải là tội chết, có phải là tội ác tày trời, chờ chúng ta nghe xong lời của hắn cũng không vội.”

“Như ngươi vậy nóng lòng đem hắn đưa vào chỗ chết, dường như ta cảm giác đây là ngươi mượn việc công trả thù riêng?”

Miệng hắn nam mô bụng một bồ dao găm.

“Không, thành chủ đại nhân, thuộc hạ cũng không phải là ở việc công trả thù riêng, chỉ là ở chấp pháp công bằng thôi.” Nghiêm Đông Thăng giật nảy cả mình, nếu như bị người nào chụp lên cái mũ này, như vậy tiền đồ hắn cũng không còn.

“Bất quá nếu hắn muốn ngụy biện, hắn nói thế nào thuộc hạ lập tức nghe theo thế ấy.”

Hắn không thể làm gì, có thành chủ ở nơi này, cho dù muốn lập tức làm thịt tiểu tử này, hắn cũng có lòng không đủ lực.

“Hạ Bình, có oan khuất gì cứ việc nói.” Quách Đông Hải đứng chắp tay, “Có thành chủ ta làm chủ, đó là tuyệt đối công chính, đương nhiên nếu như ngươi thật sự có tội, bổn thành chủ cũng tuyệt đối sẽ không dễ tha.”

Hắn lộ làm ra một bộ dáng vẻ chính mình rất công chính.

“Vâng, thành chủ.” Hạ Bình chắp tay nói.