“Ai nha, cái này làm sao coi được, cái này làm sao coi được đây, Lưu cục trưởng quá khách khí.”
Hạ Xuyên Lưu cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, nhưng mà người sáng suốt đều nhìn ra được hắn không có nửa điểm ngượng ngùng.
“Không không không, có thể tặng quà cho Hạ cục trưởng, là vinh hạnh của ta, là vinh hạnh của ta a.” Khóe miệng Lưu Quang giật một cái, cho dù rất không cam tâm, nhưng cũng đành phải xuất huyết một trận.
“Như vậy đi, Lưu Cục Trưởng đi vào trước, ta bây giờ còn phải chiêu đãi khách nhân đây.” Hạ Xuyên Lưu làm ra tư thế mời.
Lập tức, Lưu Quang cũng thở phào, nếu tiếp tục bị tên khốn này bắt chẹt mà nói, phỏng chừng hắn liền phun máu ngay tại chỗ, vẫn là phải mau chóng tránh xa tên quỷ hút máu này mới được.
“Sảng khoái a.”
Hạ Xuyên Lưu cảm thấy toàn thân mình sảng khoái, có cảm giác thống khoái khi xoay người làm chủ nhân, nhớ ngày đó tên Lưu Quang này phách lối cỡ nào, đường đường là Cục Trưởng cục quản lý thành thị, quyền cao chức trọng, thủ hạ mấy ngàn người.
Nhân vật nhỏ như mình, dù cho mỗi ngày đều cùng hắn đánh Mạt chược, thậm chí cố ý thua tiền cho hắn, cũng không được đối phương nhìn thẳng, mười mấy năm trôi qua đều chỉ là tên nhân viên giữ trật tự đô thị.
Nhưng bây giờ thì sao, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tên này ngược lại là hối hả đưa lễ vật cho mình, dù cho bắt chẹt ngay trước mặt hắn, đối phương ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Dù cho đánh vào mặt hắn, đối phương cũng chỉ có thể nói đánh thật hay.
“A? Đây không phải anh họ Mã Quốc sao? Anh cũng tới sao?” Lúc này, Hạ Xuyên Lưu cũng nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu trắng lén lén lút lút đi vào, dường như không muốn bị Hạ Xuyên Lưu chú ý, đi vào không một tiếng động.
Nhưng mà con mắt Hạ Xuyên Lưu rất sắc bén, lập tức liền tóm lấy hắn.
“Ai nha, em họ a, đã rất lâu không gặp rồi, vẫn khỏe phải không?.” Người đàn ông trung niên mặc đồ tây trắng Mã Quốc lập tức lên tiếng hỏi thăm, vẻ mặt làm bộ như vô cùng nhiệt tình.
Hạ Bình cũng nhận ra Mã Quốc, đây là anh họ của cha mình, trong nhà tuy không tính là rất có tiền, nhưng mà cũng có tài sản hơn chục triệu, so với nhà bọn hắn không biết giàu có hơn bao nhiêu lần, nhà ở cũng coi là biệt thự.
Cho nên, Mã Quốc cũng một mực rất xem thường Hạ Xuyên Lưu, thường xuyên đắc chí, nói khoác chính mình có nhiều tiền, cũng thổi phồng rằng con trai Mã Mục của mình có rất nhiều tài năng, trong trường học có thành tích ưu tú, căn bản không phải Hạ Bình có thể so sánh.
Tên này thỉnh thoảng ngay tại trong lúc người thân tụ họp đả kích Hạ Xuyên Lưu, cầm ra so sánh, có thể nghĩ trong lòng Hạ Xuyên Lưu uất ức cỡ nào, dù sao thật sự so ra kém người ta, cũng không thể tránh được.
Nhưng mà hôm nay liền không giống vậy.
“Thật là rất lâu không gặp rồi, cũng không biết anh phát tài ở đâu?” Hạ Xuyên Lưu cười tủm tỉm hỏi.
Mã Quốc khoát tay lia lịa, sắc mặt hết sức khó xử: “Không không không, có phát tài ở đâu đâu a, chẳng qua chỉ là làm chút bán lẻ thôi, kiếm miếng cơm ăn, làm sao mà vượt qua em họ ngươi a, đều ở trong khu Giang Nam, giỏi lắm a, biệt thự này rất đắt đi.”
Hắn cẩn thận từng li từng tí đánh giá bài trí chung quanh, mỗi một kiện đồ dùng trong nhà đều lộ ra vẻ cao quý xa hoa, mỗi một chỗ trang trí đều để lộ ra hai chữ: Có tiền!
“Cũng không nhiều, chỉ có một tỷ.” Hạ Xuyên Lưu khoát khoát tay, làm bộ không có gì lớn lắm.
Cái gì?! Một tỷ sao?!
Người chung quanh đều hít sâu một hơi, tuy bọn họ cũng biết biệt thự khu Giang Nam rất đắt, người có thể ở nơi này đều là không phú thì quý, nhưng mà cũng không nghĩ tới chỉ là một ngôi nhà liền giá trị một tỷ.
Chỉ riêng tiền mua căn nhà này, cũng là một con số bọn họ cả một đời cũng không cách nào với tới.
“Bây giờ xem ra quả nhiên em đã phát tài, đều mua được biệt thự một tỷ.” Mã Quốc một mặt ước ao ghen tị, trong lòng của hắn thật giống như bị đánh rớt đồ gia vị, ngũ vị tạp trần*.
Từng có lúc tên này cũng chỉ có thể bị chính mình quở trách, giống như chim cút, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, không nghĩ tới mới trôi qua thời gian một năm liền xoay người, còn trở nên trâu bò như vậy, hắn căn bản kém xa.
“Dễ nói dễ nói, tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi, lúc sống không dùng đến chết không mang theo được.” Hạ Xuyên Lưu một mặt khiêm tốn, “Đúng rồi, em nhớ được con của anh cùng con trai em cũng cùng tuổi, không biết thi đậu Đại Học nào?”
“Cũng không phải là Đại Học tốt gì, không thể so với con của em đâu, hoàn toàn không so sánh được a.” Khuôn mặt Mã Quốc đều xanh, hắn làm sao không biết tên khốn này nói ra chuyện này là có ý gì, rõ ràng chính là muốn so sánh con hắn với con trai của mình.
Dù sao con trai của tên khốn này thi đậu vào Viêm Hoàng Đại Học, trường học cao cấp nhất, cho dù con trai hắn lợi hại hơn nữa, làm sao có thể vượt qua được, căn bản không thể so cùng.
“Nói đi, cũng không có gì phải ngượng ngùng đúng không? Chuyện ra sao cũng cứ nói với em đi.” Hạ Xuyên Lưu một mặt không có ý tốt.
Mã Quốc bị buộc bất đắc dĩ, uất ức nói: “Nó thi đậu Đại Học Mai Hoa.”
“Đại Học Mai Hoa sao? Đây không phải là cái trường học Tam Lưu sao? Cũng không biết địa chỉ trường học ở cái góc nào?” Hạ Xuyên Lưu trừng to mắt, kinh ngạc nói: “Kỳ quái, con của anh không phải là học sinh khá giỏi trong trường học sao? Bình thường đều xếp mười hạng đầu, bây giờ sao lại sẩy tay? Có phải là anh gây áp lực quá lớn cho nó không?”
Nghe nói như thế, Mã Quốc đơn giản hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào, xấu hổ đến nói không ra lời, tên khốn này hết chuyện để nói a, rõ ràng chính là đang đánh mặt hắn.
“Ai nha, thật xin lỗi anh, nhắc tới chuyện thương tâm của anh, nhưng mà anh đừng lo lắng, không phải học tập ở Đại Học Tam Lưu sẽ không có tiền đồ, ra ngoài lăn lộn, ai còn nhìn nó tốt nghiệp trường học gì a, dựa vào chính là thực lực.”
Hạ Xuyên Lưu an ủi: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như về sau nó thực sự lăn lộn không tốt, cứ tới tìm con trai em, làm thuê cho con trai em, tiền nhiều hay không không nói trước, nhưng chắc chắn sẽ không khiến cha con anh bị đói.”
Đói em gái ngươi!
Khuôn mặt Mã Quốc đều xanh, phổi đều suýt chút tức điên, như vậy cũng nói được sao? Còn nể mặt người khác hay không? Còn để con của hắn làm thuê cho con trai tên khốn này, vậy mà tên này cũng nghĩ ra được, quá đáng giận.
Chẳng qua chỉ là đắc ý nhất thời thôi, có cái gì không tầm thường. Sớm muộn cũng có lúc tên khốn nhà ngươi không may, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà cũng không dám nói gì.
Bây giờ hắn thế không bằng người, người ta là chim Phượng Hoàng bay ở đầu cành, còn trở thành Cục Trưởng, giao thiệp rộng lớn, Thị Trưởng cũng gọi điện thoại tới chúc mừng, ở trong biệt thự giá trị một tỷ, không phải người hắn có thể đắc tội.
Khóe miệng Hạ Bình cũng giật giật, đoán chừng lần này cha mình đem mặt người ta đều đánh sưng, mấy năm cũng chưa khôi phục lại như cũ.
“Ai nha, đây không phải Lý đại gia sao? Hoan nghênh hoan nghênh, xem ra ngươi cũng tới ăn chùa uống chùa.”
“Không nghĩ tới thím Hoàng cũng tới, rồng đến nhà tôm a.”
“Mọi người không nên khách khí, tùy tiện ăn là được, ta hiện tại cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều tiền.”
“Có gì cần cứ phân phó, ta lập tức sai người đi làm. Chỉ cần là vấn đề tiền có thể giải quyết, đều không thành vấn đề.”
“Mọi người hôm nay nhất định phải uống thật sảng khoái, ăn no, nơi này món gì cũng có.”
Hạ Xuyên Lưu tiến lên, đi tới chào hỏi từng vị khách nhân, vẻ đắc chí biểu lộ rõ trên khuôn mặt.
Từng vị khách tức giận gần chết, đây không phải tiểu nhân đắc chí, cái gì mới là tiểu nhân đắc chí, nhưng mà đều chỉ có thể kìm nén, giả bộ tỏ ra bộ dáng vui mừng, mặt cười hòa ái.
“A? Con đã về rồi.”
Sau khi đưa một đống khách nhân đi vào, Hạ Xuyên Lưu rốt cuộc trông thấy Hạ Bình, lập tức mừng rỡ la lên.
“Con vẫn đứng ở đây nãy giờ.”
Hạ Bình im lặng, vừa rồi sự chú ý của mọi người với cha mình quá cao, dẫn đến người chung quanh đều không ai phát hiện hắn.
“Vào đi thôi vào đi thôi, bữa tiệc hôm nay là vì con mà tổ chức.” Hạ Xuyên Lưu lôi kéo Hạ Bình đi vào.