TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 101: Lại một mảnh vỡ

Lý tưởng hào hùng của Ninh Dạ làm cho Cừu Bất Quân cũng thấy chấn động sâu sắc. Cũng may Ninh Dạ nói xong câu này lại cười nói: “Bây giờ mà nói chuyện này thì còn quá sớm. Con chỉ là một tên tiểu tốt còn chưa lên tới Tàng Tượng đỉnh phong, nói gì tới ngăn cách thiên địa, đúng là nực cười, làm chuyện chính trước đã.”

Nói xong đã đi về phía Phá Giới bi.

Hắc Bạch thần cung muốn bố trí, vậy vị trí tốt nhất là ở gần Thiên Địa Đồng Thọ bi, vì vậy Ninh Dạ cũng thiết kế mai phục của mình ở đây.

Y đi tới bên cạnh Phá Giới bi, thuận tay đấm một cái vào tấm bia này.

Phá Giới bi là căn cơ của Trường Thanh giới, tồn tài cùng thiên địa, đừng nói thủ đoạn bình thường không thể phá hủy, cho dù là Cửu Đại Tiên Môn dốc toàn bộ lực lượng môn phái cũng đừng mong phá hủy được. Nhưng chính vì thế hễ là người tới đây chiêm ngưỡng thường sẽ tiện tay đánh Phá Giới bi vài cái, để thể hiện mình từng tấn công toàn bộ thế giới.

Ninh Dạ cũng chỉ tùy ý đấm một cái, không nghĩ sẽ có kết quả gì.

Nào ngờ cú đấm này lại khiến tâm hải nổ vang.

Thiên Cơ điện?

Ninh Dạ phát hiện, không ngờ Thiên Cơ điện trong thân thể lại rung chuyển, phát ra chấn động kịch liệt.

Thế này là sao?

Cừu Bất Quân cũng nhận thấy sắc mặt y đang kinh ngạc, vừa nhìn y với vẻ kỳ lạ, vừa tiện tay đấm cho Phá Giới bi một cái, rơi vào tấm bia chỉ như gió nhẹ thổi qua. Ông hỏi Ninh Dạ: “Sao vậy?”

Sắc mặt Ninh Dạ bỗng kỳ quái: “Thiên Cơ điện có động tĩnh!”

“Hả?” Cừu Bất Quân đầu tiên là ngẩn ra sau đó lập tức tỉnh ngộ: “Mảnh vỡ Thiên Cơ điện? Chẳng lẽ ở đây có mảnh vỡ Thiên Cơ điện?”

Ninh Dạ gật đầu: “Chắc thế.”

Sau khi Thiên Cơ điện vỡ nát, các đại tiên môn lao nhao tìm kiếm mảnh vỡ khắp nơi, phần lớn các mảnh vỡ cũng rơi vào tay các tiên môn, thế nhưng vẫn có một số mảnh mà các tiên môn cũng không cách nào tìm ra.

Phá Giới bi không thể bị lay động, đúng là có thể bị để sót nhất.

Chỉ là biết thì biết nhưng vẫn không thể lay động Phá Giới bi.

Cừu Bất Quân cũng ý thức được điều này, thở dài một tiếng: “Nhìn thấy mà không ăn được, còn chẳng bằng không thấy.”

Ninh Dạ lại không nghĩ vậy, y tập trung quan sát Phá Giới bi: “Nói vậy thì truyền thuyết chưa chắc đã chỉ là truyền thuyết. Ít nhất bên dưới phế tích Vô Thường tự có nơi mà các tiên nhân cũng không thể bước vào, vì vậy cũng có khả năng ẩn giấu bảo vật của Vô Thường tự?”

Cừu Bất Quân lắc đầu: “Định Càn châu được sử dụng để chế tạo Tàng Thiên ngục, bây giờ còn chưa biết nó nằm trong mảnh vỡ nào. Còn Loạn Khôn trượng, theo ta được biết nó từng xuất hiện trong trận chiến thời thượng cổ, nhưng sau đó không ro tung tích, vì vậy khả năng nó được đặt ở đây cũng rất thấp. Phế tích Vô Thường tự không có hai món bảo vật này, chắc cũng không ẩn giấu gì đâu.”

“Nếu thế sao mảnh vỡ lại trong tấm bia?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Cừu Bất Quân há miệng nhưng không trả lời được.

Đúng vậy, Thiên Cơ điện cũng bị phá hủy trong chiến tranh, nếu mảnh vỡ đã vào được, sao Loạn Khôn trượng lại không vào được?

Quan trọng nhất là, nếu rơi vào trong chiến đấu tức là đây không phải nơi giấu bảo vật được mở ra từ trước, rất có thể chỉ được khai mở lâm thời.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông vẫn lắc đầu nói: “Cho dù thế nào đi nữa, bí pháp mở Phá Giới đại trận cũng thất truyền từ lâu rồi, chúng ta không thể vận dụng trận pháp này, cũng không vào được.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Có thể cảm ứng được thì chắc chắn có cơ hội, để con xem Côn Lôn kính có suy tính được không.”

Nói xong tâm thần của Ninh Dạ đã tiến Thiên Cơ điện.

Phá Giới bi không che giấu thiên cơ, cũng không cần phải làm như vậy, vì nó chính là thiên, là địa, thọ ngang trời đất, thậm chí có thể nói chính là thiên cơ.

Côn Lôn kính không tính ra Phá Giới bi, vì vậy Ninh Dạ bói về mảnh vỡ.

Theo suy nghĩ của Ninh Dạ, nếu đã cảm ứng được mảnh vỡ, như vậy hoặc mảnh vỡ không nằm trong phạm vi khống chế của Phá Giới bi, hoặc liên hệ giữa Thiên Cơ điện và mảnh vỡ đã vượt qua hạn chế của Phá Giới bi.

Nhưng kết quả xuất hiện lại khiến Ninh Dạ hết sức kinh ngạc.

Tâm thần lui ra, Cừu Bất Quân hỏi y: “Thế nào?”

Sắc mặt của Ninh Dạ rất kỳ quái: “Côn Lôn kính thể hiện mảnh vỡ đang nằm trong một không gian hư vô.”

“Không gian hư vô?” Cừu Bất Quân không hiểu.

“Chắc là Phá Giới bi.” Ninh Dạ trả lời.

Tuy Côn Lôn kính không thể suy tính Phá Giới bi, nhưng có lúc không có manh mối chính là manh mối tốt nhất.

Ninh Dạ dùng Côn Lôn kính diễn hóa cảnh tượng trước mặt, phế tích Vô Thường tự hiện hết lên, chỉ có khu vực trung tâm của Trung cung là hư vô, bản thân chuyện này đã có vấn đề.

Mà mảnh vỡ nằm ở chính giữa vị trí hư vô này, đối chiếu phương vị, Ninh Dạ lập tức nhận ra nó nằm trong Phá Giới bi.

Còn khi Ninh Dạ thử kích thích mảnh vỡ Thiên Cơ điện, nó lại không có bất cứ phản ứng nào.

Vậy tức là mảnh vỡ cũng không thể rời khỏi.

Nói cách khác liên hệ giữa mảnh vỡ và Thiên Cơ điện không vượt qua hạn chế của Phá Giới bi, chuyện này cũng rất bình thường.

Nhưng vấn đề là nếu không vượt qua được thì sao mình lại cảm ứng được?

Cừu Bất Quân và Ninh Dạ đều ý thức được vấn đề này, lập tức lấy làm lạ.

Sau khi suy nghĩ, Cừu Bất Quân nói: “Bây giờ tạm thời không quan tâm tới chuyện này nữa, người của Hắc Bạch thần cung có thể đến bất cứ lúc nào, cứ làm theo kế hoạch trước đã.”

“Đợi đã!” Ninh Dạ lại nghiêm mặt nói: “Đây là một cơ hội, nếu có thể khám phá được huyền bí trong chuyện này, có lẽ kế hoạch lần này sẽ thành công vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta.”

Y nói xong đã ngồi xuống đất, tập trung suy nghĩ.

Một lát sau, Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười nói: “Con nghĩ ra rồi.”

“Nhanh vậy à?” Cừu Bất Quân ngạc nhiên.

Chuyện này lớn đến vậy, chẳng lẽ không nên suy nghĩ vài ngày vài đêm, thậm chí vài năm à?

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Có một số vấn đề hiểu là hiểu, không hiểu là không hiểu, nghĩ ra được hay không không liên quan tới thời gian.”

“Con nghĩ sao?” Cừu Bất Quân trực tiếp hỏi kết quả.

“Chắc là Thiên Cơ môn thượng cổ cố tình bố trí như vậy.” Ninh Dạ trực tiếp đưa ra đáp án: “Thiên Địa Đồng Thọ bi thiết kế Phá Giới đại trận, có thể phá hủy tấm bia này. Trận pháp này vốn là thiên tuyệt cổ trận của Thiên Cơ môn, nhưng dẫu sao cũng là trận pháp của Thiên Cơ môn. Chỉ cần là người tu luyện tâm pháp Thiên Cơ, lại có Thiên Cơ điện, vậy có thể được đại trận này chấp nhận trong mức độ nhất định. Vì vậy không phải liên kết giữa mảnh vỡ và Thiên Cơ điện mạnh mẽ tới mức vượt qua hạn chế mà là Thiên Cơ môn để lại hậu chiêu, cho hậu nhân cơ hội.”

Cừu Bất Quân hưng phấn hẳn lên: “Con có thể khởi động Phá Giới đại trận?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể.”

Cừu Bất Quân như bị giội một bồn nước lạnh: “Thế thì làm gì được?”

Câu trả lời của Ninh Dạ trực tiếp đá ông vào vực sâu: “Không làm được gì. Tu vi của con còn quá thấp, Phá Giới đại trận lại thất truyền từ lâu, cho dù nắm giữ Thiên Cơ điện cũng chỉ cảm ứng được sự tồn tại của nó chứ không thể phá giải nó.”

“Tức là vô dụng?”

“Cái này thì chưa chắc.” Ninh Dạ trả lời: “Mảnh vỡ Thiên Cơ điện đã tiến vào trong Thiên Địa Đồng Thọ bi, không phải vì không còn cách nào mà là đại năng thượng cổ của Thiên Cơ môn cố tình bố trí. Vậy có thể thấy chắc chắn sẽ để lại cơ hội cho hậu nhân lấy ra, hơn nữa có lẽ mảnh vỡ này vô cùng quan trọng, cũng như đặt mảnh vỡ Vạn Tượng đồ trong Tu Di ốc.”

Mảnh vỡ cũng có giá trị cao thấp, mảnh vỡ của Vạn Tượng đồ trong Tu Di ốc ghi chép Khi Thiên thuật hoàn chỉnh, mà Khi Thiên thuật là thủ đoạn tự vệ quan trọng nhất của Thiên Cơ môn, chỉ tiếc là rất lâu rồi Thiên Cơ môn vẫn không thu được.

Cho nên có thể mảnh vỡ giấu trong tấm bia này cũng như vậy.

Ninh Dạ không biết nó sẽ là gì, nhưng y biết chắc chắn Thiên Cơ môn sẽ lưu lại cửa sau để lấy đồ.

Vấn đề là... y phải làm thế nào để tìm ra cửa sau đó?

Cừu Bất Quân cũng ý thức được vấn đề này, ông thở dài nói: “Thời gian quá xa xưa, xa tới mức cho dù có cách thu hồi có lẽ cũng bị thất truyền rồi.”

Hai mắt Ninh Dạ lại sáng lên: “Sư thúc nói đúng lắm. Nếu Thiên Cơ môn để lại phương pháp lấy đồ trong môn phái thì có khả năng bị thất truyền. Như vậy cách lấy đồ được lưu lại chắc chắn sẽ không thất truyền.”

“Tức là làm thế nào?” Cừu Bất Quân còn chưa hiểu.

Ninh Dạ ngẩng đầu lên nhìn Cừu Bất Quân: “Chắc chắn phương pháp ở trong Thiên Cơ điện.”

“Trong Thiên Cơ điện? Ý con là...”

“Côn Lôn kính, thay đổi thời không!” Ninh Dạ trở lại.