TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 102: Sư tử vồ thỏ

Côn Lôn kính có năng lực thay đổi thời không, chuyện này không có gì để nghi ngờ, trước đây chính nhờ nó nên Ninh Dạ mới được mang tới đây. Chỉ tiếc tích lũy cả vạn năm đã bị tiêu hao sạch sẽ, bây giờ chỉ có thể dùng để bói toán chứ không thể dùng để đi xuyên không gian.

Mà hiển nhiên trong Phá Giới bi tự tạo thành một không gian, chỉ khi sử dụng thứ liên kết với Thiên Cơ điện là Côn Lôn kính mới có thể đi vào bên trong lấy được mảnh vỡ.

Đáng tiếc, tuy Ninh Dạ tìm ra cách nhưng lại không thể thực hiện.

“Chung quy vẫn là không thể.” Cừu Bất Quân biết đáp án cũng thở dài.

Ninh Dạ lại không nghĩ như vậy: “Vẫn có cách, chỉ có điều cần điều chỉnh lại kế hoạch một chút.”

“Làm thế nào?”

“Xem ra kế hoạch lần này của chúng ta phải làm lớn hơn một chút.” Ninh Dạ nói với Cừu Bất Quân: “Sẽ hơi mạo hiểm, sư thúc có dám làm không?”

Cừu Bất Quân bắt đầu cười nham hiểm: “Chỉ cần con làm được, cái mạng của lão già này chính là của con.”

————————————————

Vị Vũ lâu.

Hà Nguyên Thánh nằm trong vòng tay thơm tho của bảy tám cô nương, không muốn đứng dậy. Thân thể phì nhiêu màu mỡ của hắn ép những cô nương kia không nhấc được người, ai nấy bị đè tới nhe nanh trợn mắt nhưng không thể không mỉm cười miễn cưỡng, còn phải nịnh bợ “công tử thật uy phong”, “công tử thật mạnh mẽ”, chỉ có điều nhìn gương mặt béo núc như heo kia, chẳng thể nào thốt lên mấy lời khen hay ho mà mụ mụ đã dạy bảo.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên: “Thiếu gia, không còn sớm nữa rồi, khởi hành đi thôi.”

“Vội gì chứ?” Hà Nguyên Thánh hơi mất kiên nhẫn, hứng thú của hắn đang lên cao, không muốn lên đường.

Người ngoài cửa đã nói: “Xin thiếu gia chú ý tới đại cục, nếu ngài không đi, e là lão hủ phải vào trong dùng biện pháp mạnh.”

Nghe lão ta nói vậy, Hà Nguyên Thánh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: “La Oa Tử nhà ngươi thật đáng ghét, khó khăn lắm mới được ra khỏi Hắc Bạch thần cung, còn muốn vui vẻ thêm một lúc, ngươi cứ nhất quyết thúc ép ta. Cho ta thêm nửa canh giờ là được!”

Giọng nói ngoài cửa lại không hề lay động: “Hôm nay thiếu gia đã làm lỡ hai canh giờ, nếu trong thời gian một chén trà mà thiếu gia không ra, lão hủ sẽ xông vào, ném thiếu gia ra khỏi Vị Vũ lâu rồi giết hết những cô nương này.”

Nghe lão nói vậy, các cô nương đều bị dọa sợ, ai nấy lo lắng tới mức không đợi mặc xong quần áo đã muốn bỏ chạy.

Hà Nguyên Thánh nổi giận: “Được được được, coi như ngươi lợi hại, đợi lúc về sẽ cho nhà ngươi một bài học!”

Chỉ có điều bên ngoài hắn còn chẳng làm gì được gia nô này, sau khi về lại càng không, cuối cùng chỉ là nói xuông vài câu mà thôi.

Sau khi ra khỏi phòng chỉ lấy một ông lão đang khom người đứng trước cửa, bên ngoài còn mười võ sĩ giáp đen và mười võ sĩ giáp trắng, ai cũng đeo mặt nạ, không thể thấy dung mạo. Ngoài ra còn một người mà toàn thân bao phủ trong làn khói đen, không thể thấy rõ hình dáng, không ngờ lại là Doãn Thiên Chiếu.

Ông lão tên là Loa Oa Tử (nghĩa là người gù), người cũng như tên là kẻ lưng còng, vĩnh viễn chỉ có nước khom lưng với người khác, là gia nô của chưởng giáo Hắc Bạch Tử, tu vi Vạn Pháp đỉnh phong, thực lực có thể sánh với Tứ Cửu Nhân Ma, đa số mọi người gặp lão đều cung kính gọi một tiếng La lão.

Võ sĩ hắc bạch là bí vệ của thần cung, một đội thường có mười người, tuy cảnh giới không cao nhưng chiến lực cực mạnh, lại giỏi về thuật liên thủ.

Chỉ có riêng đội hình này đã đủ để quét ngang một tiên môn cỡ nhỏ, Hắc Bạch Tử cũng đã dốc hết sức lực để bảo vệ con trai mình.

Hà Nguyên Thánh lười biếng đi ra, một võ sĩ giáp trắng đã dắt Vân Tiêu xa đi tới.

Lên Vân Tiêu xa, đám người cùng phi thân lên, chỉ thấy bọn họ hóa thành một quầng sáng rực rỡ lướt trên trời cao, hóa thành cầu vồng rồi bay mất.

Phi hành một thời gian, rốt cuộc cũng tới phế tích Vô Thường tự.

Hà Nguyên Thánh búng tay cái tách, Doãn Thiên Chiếu đã đi tới bên cạnh Vân Tiêu xa: “Hà thiếu gia.”

Hà Nguyên Thánh ném cho Doãn Thiên Chiếu một cái hộp ngọc: “Đồ đây này, các ngươi bố trí mọi việc đi rồi tới Vân Toa thành tìm ta.”

Doãn Thiên Chiếu sửng sốt: “Hà thiếu gia định đi à?”

Hà Nguyên Thánh nhún vai: “Không đi thì làm gì? Ngươi đã câu cá bao giờ chưa? Thả mồi xuống rồi thì phải đợi cá đến nữa chứ? Bây giờ Mộc Khôi tông vừa mới nhận được tin, mấy ngày tới chắc không thể xuất hiện được. Chẳng lẽ ta chờ ở đây cả mấy ngày ấy à? Ta tới Vân Toa thành vui chơi mấy hôm, đợi bọn chúng đến hãng thông báo cho ta.”

Doãn Thiên Chiếu hơi lo lắng: “Nhưng chưởng giáo đã nói Hà thiếu gia không thể rời khỏi bảo vật quá xa, vạn nhất có biến cố thì không ổn đâu.”

“Ai da, nếu ta ở lại đây kinh động tới Mộc Khôi tông thì xử lý thế nào? Thôi thôi, đừng nói với ta các ngươi bố trí trận pháp xong là che giấu được khí tức, làm vậy khác nào nhốt ta trong trận mấy ngày liền, không được đi đâu, thế thì quá cực khổ.”

Nói đoạn, hắn vỗ thân xe: “Đi!”

Vân Tiêu xa đã bay theo hướng Vân Toa thành.

Doãn Thiên Chiếu hít một hơi dài nhìn Loa Oa Tử, lão già đành gật đầu: “Các ngươi bố trí xong thì ở lại bảo vệ. Đợi bọn Long Đằng Hổ, Công Tôn Dạ đến nơi thì thông báo cho ta.”

“Rõ!” Doãn Thiên Chiếu đành gật đầu đáp ứng.

Loa Oa Tử đã dẫn theo mười võ sĩ giáp đen đi khỏi, trên phế tích Vô Thường tự chỉ còn Doãn Thiên Chiếu và mười võ sĩ giáp trắng.

Doãn Thiên Chiếu khẽ lắc đầu nói: “Đi nào, làm việc trước đã.”

Đi tới chỗ Phá Giới bi.

Một bí vệ áo trắng lập tức phóng ra một pháp cầu trong suốt, điều tra bốn phía xung quanh: “Ngoại trừ vết tích trận pháp vận chuyển, không phát hiện ra điều gì khác, không có ai thăm dò.”

Có trận pháp vận chuyển cũng không có gì là, dù sao cũng có Phá Giới đại trận, chỉ có điều mọi người chỉ biết có trận pháp này chứ không biết rốt cuộc nó ở đâu, phá giải ra sao.

Cũng may cũng không có ý định đó, lúc này đã xác nhận không có mai phục, mười võ sĩ giáp trắng đã bắt đầu bố trí, hóa ra họ muốn bố trí thêm một trận pháp ở đây.

Cũng là giấu trận trong trận.

Điểm xảo trá của Hắc Bạch thần cung là bọn họ lợi dụng sự tồn tại của Phá Giới đại trận này, trực tiếp che giấu vết tích trận pháp ở đây, khi Mộc Khôi tông đi tới, cho dù phát hiện nơi này được bố trí trận pháp cũng chỉ nghĩ rằng đây là Phá Giới đại trận, do đó chui vào trong bẫy. Một khi đại trận khởi động, lại có thêm một số cường giả Tứ Cửu Nhân Ma xuất thủ, e rằng thứ đang đợi Mộc Khôi tông sẽ là một đại kiếp nạn.

Vì vậy, Hắc Bạch thần cung còn phái vị Thiên Cương tới trấn thủ, nhưng rốt cuộc là để đối phó với Mộc Khôi tông hay để bảo vệ đứa con trai của Hắc Bạch Tử, cái này thí khó nói.

Đương nhiên bọn họ không ngờ tất cả mọi chuyện đều rơi vào mắt Ninh Dạ.

Dưới Phá Giới bi từng từng hạt tinh sa, hình ảnh từ từ hiện lên trong Côn Lôn kính.

Ninh Dạ ngồi trong Thiên Cơ điện quan sát cảnh tượng trước mắt, không khỏi cười lạnh: “Quả nhiên là Hắc Bạch kỳ trận.”

Hắc Bạch thần cung không giỏi trận đạo, trận pháp xuất sắc nhất của bọn họ chính là Hắc Bạch kỳ trận.

Trận này mà được thi triển sẽ giống như Hắc Bạch Thiên Địa Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện, có thể khống chế toàn bộ không gian này, biến chúng sinh thành quân cờ. Nếu kết hợp nó với Hắc Bạch Thiên Địa thì uy lực càng mạnh mẽ.

Còn trong Hắc Bạch thần cung, người sử dụng Chấp Tử Thần Thông tốt nhất chính là Nhạc Tâm Thiện, nói cách khác có thể lần này hắn sẽ đích thân đến đây?

Đúng rồi, ngay cả chuyện diệt một môn phái nho nhỏ như Thiên Cơ môn mà Nhạc Tâm Thiện còn phải tự mình xuất thủ, đối phó với Mộc Khôi tông, lẽ nào Hắc Bạch thần cung lại không cẩn thận đề phòng?

Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, có lẽ đây là lời mô tả rõ nét nhất vê tâm trạng của Hắc Bạch thần cung. Có Nhạc Tâm Thiện, người của Mộc Khôi tông có mạnh mẽ đến đâu cũng không tạo ra được bất ngờ gì.

Tốt lắm!

Ta đang mong các ngươi dốc toàn lực.

Ninh Dạ mỉm cười vui vẻ.

Đối với y, tình hình hiện tại là kẻ địch càng mạnh càng tốt.

Điều duy nhất khiến y bất ngờ có lẽ là Doãn Thiên Chiếu cũng tới.

Doãn Thiên Chiếu là người của Tây Phong Tử, mà Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử chỉ có quan hệ bình thường với chưởng giáo Hắc Bạch Tử. trong tình huống này sao Doãn Thiên Chiếu lại đi theo Hà Nguyên Thánh tới đây?

Ninh Dạ không hiểu nổi chuyện này, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến Ninh Dạ đột nhiên tỉnh ngộ.