TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 106: Trận trong trận

Bước vào trong trận, mọi người chỉ thấy không ngờ trước mặt lại là một khoảng không hư vô hai màu trắng đen, như bước vào một không gian khác.

Thế này là sao?

Các tu sĩ ngạc nhiên.

“Hình như đây là...” Có người cúi đầu nhìn xuống dưới chỉ thấy dưới chỗ đặt chân đang biến hóa, tạo thành từng ô vuông trắng đen xen kẽ.

“Hắc Bạch kỳ trận! Là Hắc Bạch kỳ trận!” Có tu sĩ tinh thông trận pháp đã nhận ra, buột miệng kêu lên.

Sao lại như vậy?

Các tu sĩ hoảng hốt, chẳng phải người của Hắc Bạch thần cung vừa mới vào thôi à? Sao lại bố trí đại trận như vậy?

Đang lúc đám người kinh ngạc, chỉ thấy người của Mộc Khôi tông đã lao thẳng từ đằng sau vào.

Sau khi đi vào, Nguyên Mục Dã nhìn xung quanh một chút rồi, ‘hừ’ một tiếng nói: “Hắc Bạch kỳ trận, quả nhiên! Nhạc Tâm Thiện, ra đây cho ta!”

Một tràng cười ha hả vang lên từ trên trời: “Nguyên Mục Dã, hoan nghênh bước vào Hắc Bạch Thiên Địa của ta.”

Theo tiếng cười đó, thân hình đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ, Công Tôn Điệp rốt cuộc cũng hiện lên.

Ánh mắt búp bê vải đảo qua, giọng nói lạnh lùng như băng giá: “Chấp Tử Chi Thủ Nhạc Tâm Thiện, Ngũ Dương Công Tử Công Tôn Dạ, Cực Quyền Long Đằng Hổ, Quỷ Hỏa Thần Quân Giang Trường Hà, Liệt Dương Kiếm Quân Minh Tứ Dã, Huyết Sát Nhân Đồ Quy Thiên Sầu, ha ha, một vị Thiên Cương, năm đại Nhân Ma, đúng là phô trương, nhưng chỉ vài người như vậy chưa chắc đã làm gì được ta.”

“Vậy thì thêm lão hủ nữa!” Lại một giọng nói từ xa truyền lại, ngay tiếp theo đó có một người xuất hiện, dáng vẻ như nữ tử, ngồi trên đài sen, sau lưng sinh ra vô số cánh tay, chẳng khác nào Thiên Thủ Quan Âm.

Rốt cuộc Nguyên Mục Dã cũng biến sắc: “Thiên Thủ Lão Tổ?”

Người này chính là sư phụ của Cầm Công Tử - Dương Tử Thu, Thiên Thủ Lão Tổ. Đừng nhìn dáng vẻ như con gái, thực chất hắn là nam tử, chỉ có điều trời sinh đã có dáng vẻ mỹ miều, còn xinh đẹp hơn nữ giới.

Thiên Thủ Lão Tổ đã cười nói: “Nguyên Mục Dã, có hai người chúng ta ở đây, ngươi tuyệt đối không có đường thắng, còn chưa nói tới nơi này đã được bố trí Hắc Bạch kỳ trận. Các ngươi biết điều thì lập tức đầu hàng, để đại điện chủ gieo Chấp Tử chi chú cho các ngươi, nghe theo lệnh chúng ta, như vậy mới còn đường sống sót.”

Nguyên Mục Dã cười ha hả: “lão Thiên Thủ, cái thứ đáng chết nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi cũng xứng tự xưng là lão hủ à?”

Câu mắng này rất ác độc, Thiên Thủ Lão Tổ biến sắc: “Nếu thế, đành phải tiễn các ngươi lên đường thôi.”

Sau khi hắn lên tiếng, cả ngàn cánh tay sau lưng cùng lay động, chỉ thấy mỗi cánh tay đã nắm một bảo vật, hoặc kim luân, hoặc ngân toa, hoặc bảo cầm, hoặc ngọc trạc, đủ loại bảo khí lấp lánh tỏa sáng khắp bốn phương, pháp lực vô biên, đánh xuống ầm ầm, cứ như cả bầu trời cũng sụp đổ.

Đây chính là uy lực của Thiên Thủ Lão Tổ, Thiên Thủ Lão Tổ còn gọi là Đa Bảo Lão Tổ, là người am hiểu luyện khí nhất Hắc Bạch thần cung, trong tay có nhiều bảo vật tới mức người khác tức tối, mỗi khi chiến đấu hắn đều dùng bảo bối đánh người, sở học của đệ tử Dương Tử Thu kia chỉ là một trong hàng ngàn bảo bối của hắn mà thôi.

Còn bây giờ Thiên Thủ Lão Tổ sử dùng cùng lúc cả ngàn bảo bối, kết hợp với nhau, tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến cho toàn bộ không gian đều bao phủ dưới uy lực pháp bảo của hắn.

Nguyên Mục Dã chỉ lạnh lùng mỉm cười, cô bé kia đưa mắt nhìn lên, vô số bảo vật trên trời như mất đi linh hồn, chẳng còn lý trí, ánh sáng mờ dần, đâu còn chút sắc bén nào.

Cảnh tượng này khiến Nhạc Tâm Thiện nhíu mày.

Không phải vì thủ đoạn của Nguyên Mục Dã không đủ tàn nhẫn mà là kỳ lạ.

Người khác không biết chứ Nhạc Tâm Thiện hiểu. Nguyên Mục Dã chân chính không phải cô bé này mà là con búp bê vải, cô bé kia mới là con rối bản mệnh của hắn.

Năm đó Nguyên Mục Dã đạt được Bố Quỷ Thiên Đạo, không tiếc luyện hóa bản thân, đạt được thân thể con rối, còn đứa bé này là con gái ruột của hắn, bị hắn luyện hóa thành con rối bản mệnh.

Nếu xét tới mức độ tàn nhẫn, Mộc Khôi tông đúng là vượt xa Hắc Bạch thần cung.

Thuật con rối của Mộc Khôi tông luôn rất quỉ dị, mỗi lộ tuyến con rối lại có đặc điểm riêng. Chỗ lợi hại của Nguyên Mục Dã không phải ở bản thân mà là phát huy điểm quỷ dị này tới cực hạn - ngươi sẽ không bao giờ biết đòn tấn công của hắn sẽ xuất hiện với phương thức nào.

Chính vì vậy, Nguyên Mục Dã giỏi công chứ không giỏi thủ.

Nhưng bây giờ Nguyên Mục Dã lại đang phòng phủ.

Hắn đã chặn đòn tấn công của Thiên Thủ Lão Tổ, thậm chí còn bảo vệ cho môn hạ đệ tử.

Chuyện này không hợp lý!

Với tâm tính của Nguyên Mục Dã, khi gặp phục kích chắc chắn sẽ nghĩ cách để tự thoát ly, sao lại quan tâm tới chuyện sống chết của môn hạ đệ tử? Thậm chí Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ còn cố tình chuẩn bị, định để Nguyên Mục Dã chạy trốn rồi giết đám người còn lại trước, đợi đến lúc hắn thân đơn thế cô, phát hiện mình không thể chạy thoát mới vây đánh sau.

Nhưng bây giờ tình thế lại khác hẳn, không ngờ Nguyên Mục Dã không trốn mà dốc toàn lực bảo vệ môn hạ đệ tử, không, không đúng, thậm chí còn bảo vệ hơn một ngàn tu sĩ tiến vào!

Nhạc Tâm Thiện vô thức cảm thấy có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

Hắn là Chấp Tử Chi Thủ, khống chế toàn cục, tình thế càng không xác định càng không dễ xuất thủ. Lúc này hắn nhìn chiến tường xung quanh, thấy khi Nguyên Mục Dã ra tay chống đỡ, các đệ tử sau lưng hắn cũng xuất thủ nhưng không phải đánh về phía Hắc Bạch thần cung mà lại là các tu sĩ khác.

Từng sợi tơ vô hình bay vào cơ thể đám tu sĩ kia, tất cả các tu sĩ kêu la thảm thiết, trên mặt đã tỏa ra khí đen nồng nặc.

Đây là Khiên Cơ cấm pháp!

Mộc Khôi tông có một môn phí thuật có thể khống chế người sống, biến người sống thành con rối của mình, tạm thời điều khiển. Khiên Cơ Sát - Chung Nam Quỷ chính là cao thủ trong đạo này, giỏi nhất là điều khiển tu sĩ còn sống.

Còn bây giờ tất cả tu sĩ Mộc Khôi tông đều sử dụng Khiên Cơ cấm pháp. Nhiều người biết Khiên Cơ cấm pháp như vậy cũng không lạ, điểm lạ là mọi người hành động đồng bộ, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước!

Không tốt!

Nhạc Tâm Thiện lập tức nói: “Mau ra tay giết chết đám tu sĩ bên đưới!”

Đám người Long Đằng Hổ, Công Tôn Điệp dồn dập xuất thủ, chỉ thấy quỷ hỏa lan tràn, trút xuống dưới, nguyên thần và cơ thể các tu sĩ bên dưới đều bị đốt cháy, kêu la thảm thiết. Lại có Liệt Dương thần kiếm từ trên trời giáng xuống, ngay cả ánh sáng hắc bạch cũng không che nổi ánh kiếm rực rỡ như mặt trời quét khắp bốn phương kia; Công Tôn Điệp cũng thi triển Ngũ Dương phiên, phe phẩy quạt, âm phong gầm thét, lại có vô số nữ quỷ khô lâu kêu gào bay ra; còn có Huyết Sát Nhân đồ vận huyết khí, huyết quang tẩy rửa, sát khí bùng lên khắp bốn phương, máu tươi cuồn cuộn lan tràn như con sông lớn màu đỏ máu.

Chỉ có Cực Quyền - Long Đằng Hổ là chuyên tâm vào quyền, đến mức không còn gì hoa mỹ, uy thế không bộc lộ, chỉ là một quyền hết sức bình thường đấm tới, đánh lên người một tu sĩ, tu sĩ lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành máu tươi bắn tung khắp nơi, lại tăng cường thêm khí diễm của Huyết Sát Nhân Đồ, khiến cho uy lực của con sông máu kia càng mạnh mẽ hơn.

Đồng thời, Nhạc Tâm Thiện phát động Hắc Bạch Thiên Địa, kết hợp với Hắc Bạch kỳ trận, chính thức phát huy uy lực vô biên.

Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện có ba loại năng lực, trong đó hắc chủ sát, bạch chủ sinh, chấp tử khống chế.

Lúc này hắn phát động năng lực đầu tiên chính là khống chế.

Dưới ảnh hưởng của Chấp Tử thần thông, tất cả mọi người đều cảm thấy khó lòng cất bước.

Đây là đặc tính của Chấp Tử thần thông, coi như thiên hạ là bàn cờ, cai quản chúng sinh như quân cờ.

Khiên cơ cấm pháp có thể khống chế các tu sĩ, Chấp Tử thần thông lại cai quản chúng sinh, tính chất hai bên tương đồng, thế nhưng xét theo đặc tính, Khiên Cơ cấm pháp pháp thua hoàn toàn trước Chấp Tử thần thông.

Thời khắc này dưới Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện, tất cả các tu sĩ đều bị khống chế, ngay cả Mộc Khôi tông và các tu sĩ bị họ khống chế cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Một số tu sĩ bắt đầu không thể tự chủ, bị ảnh hưởng, còn tấn công người bên mình.

Thấy cảnh tượng này đám người Hắc Bạch thần cung còn đang nghĩ xem có cần ra tay tiếp không hay để lại đám tu sĩ này làm quân cờ, Nhạc Tâm Thiện lại hét lớn: “Mau lên! Giết chết toàn bộ, không lưu lại một ai!”

Không ngờ hắn lại chẳng hề tự tin về khả năng khống chế của bản thân!