TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 107: Liều mạng

Trận chiến vừa bắt đầu, Hà Nguyên Thánh và đám người của hắn đã rụt cổ bên cạnh Phá Giới bi.

Hắc Bạch kỳ trận huyền ảo vô biên, hắc tử bạch sinh.

Hơn nữa bên cạnh Phá Giới bi có một khu vực thuần màu trắng, chính là vị trí sinh cơ cố ý để cho bọn Hà Nguyên Thánh, cũng là nơi duy nhất có sinh cơ.

Lúc này bên ngoài đang đại chiến, nơi nào cũng có chiến sự, Hà Nguyên Thánh đứng yên trong khu vực sinh cơ, mặc cho bên ngoài có bao gió tanh mưa máu, nơi này vẫn bình an yên tĩnh.

Hà Nguyên Thánh vui vẻ chứng kiến: “Được đấy, được đấy, đại trận của Hắc Bạch thần cung chúng ta đúng là huyền diệu dị thường, tốt lắm. Này, mấy người các ngươi, còn không mau bới bảo vật ra.”

Vài võ sĩ giáp đen đã tiến tới đào bảo vật.

Đúng lúc này một ông lão đột nhiên lao tới, không rõ hắn hành động thế nào, không ngờ lại trực tiếp tiến vào khu vực sinh cơ, xuất hiện trước mặt Hà Nguyên Thánh, cười hì hì nói: “Giúp tí nhé, ta trốn đây một lúc.”

Hà Nguyên Thánh và Loa Oa Tử cùng kinh ngạc nhìn ông ta.

Làm sao ông ta vào được đây?

Bên trong Hắc Bạch kỳ trận có huyền ảo riêng, tự thành một thế giới riêng, ngay cả dư âm của đòn tấn công cũng không ảnh hưởng tới bên trong, làm sao ông ta vào được?

Một võ sĩ giáp đen gầm lên một tiếng, trong tay đã hiện lên một luồng khí màu đen linh động như rắn, cuốn về phía ông lão.

Ông lão rụt cổ lại: “Đừng đừng đừng, là người mình mà!”

Ông lão vừa nói vừa xua tay, nhắc tới cũng lạ, cột khí như con rắn đen kia bị ông ta vung vài cái, không ngờ lại tự động tiêu tán.

Ánh mắt Loa Oa Tử lạnh đi: “Lui ra, ngươi không phải đối thủ của kẻ này.”

Nói xong đã chắn trước mặt Hà Nguyên Thánh, bảo vệ hắn đằng sau.

Ông lão bất đắc dĩ nói: “Ai da, căng thẳng gì chứ? Đã nói là người của mình mà, ta cũng là người của Hắc Bạch thần cung, chủ nhân của ta là Ôn Tâm Dư.”

Hả? Người hầu của Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư?

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, nếu ông lão này thật sự là người hầu của Ôn Tâm Dư, vậy cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, tiếng hừ của Nhạc Tâm Thiện đã truyền tới: “Cừu Bất Quân? Sao ngươi lại tới đây?”

Cừu Bất Quân quỳ gối với trời nói: “Tham kiến lão chủ nhân, lão nô phụng lệnh chủ nhân tới đây giải quyết một người.”

Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không để ý tới nữa.

Ôn Tâm Dư vốn là nữ nhân biết điều, sẽ không gây phiền toái cho mình, cho nên đệ tử của mình muốn giết ai thì cứ để nó giết là được, Nhạc Tâm Thiện không thèm để ý. Quan trọng nhất là, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Nguyên Mục Dã, không rảnh quan tâm chuyện khác.

Nhưng hắn nói vậy chẳng khác nào xác nhận thân phận của ông lão, mọi người cũng bình tĩnh lại.

Đúng lúc này lại thấy vài người chạy tới: “Hà thiếu gia, cho chúng ta vào với!”

Hóa ra là đám người Tây Giang.

Hà Nguyên Thánh nhận ra Tây Giang, hắn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ngươi là người của Giám Sát đường à? Ta còn nhớ lần đó ta trộm Tứ Phương kính của Giám Sát đường chơi, chính thượng ti của ngươi là Lạc Cầu Chân đã tới lấy lại, hại ta bị cha đánh cho một trận.”

Tây Giang kêu khổ: “Chúng ta phụng lệnh Giám Sát đường, đang có quan trọng, không ngờ lại bị cuốn vào sóng gió nơi này, kính xin Hà thiếu gia giơ cao đánh khẽ.”

Hà Nguyên Thánh đang định không cho, lại thấy có một người bay tới kêu lớn: “Này, Hà Nguyên Thánh, mau cho ta vào.”

Hai mắt Hà Nguyên Thánh sáng lên: “Vãn Ngưng tỷ? Sao lại là tỷ? Mau cho tỷ ấy vào!”

Câu cuối cùng là nói với Loa Oa Tử.

Một khắc sau Trì Vãn Ngưng đã tiến vào khu vực sinh cơ, thậm chí Tây Giang cũng vào theo.

Trì Vãn Ngưng vẫn giữ trang phục nông thôn, chỉ có dung nhan đã trở về nguyên bản, cô vén một lọn tóc, dáng vẻ yêu kiều: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, không ngờ chỉ tới chơi chút thôi mà bị cuốn vào phiền toái lớn tới vậy. May là có đệ đệ ở đây.”

Nói xong đã đánh mắt với Hà Nguyên Thánh.

Hà Nguyên Thánh vẫn luôn si mê sắc đẹp của Trì Vãn Ngưng, nhưng từ trước tới nay Trì Vãn Ngưng chưa bao giờ đáp lại, thời khắc này thấy Trì Vãn Ngưng như vậy, hắn mừng thầm trong lòng: “Vãn Ngưng tỷ yên tâm, có ta ở đây, không ai làm hại được tỷ đâu. Sao tỷ cũng chạy đến đây?”

Trì Vãn Ngưng không trả lời hắn, chỉ quét mắt khắp bốn phương.

Lúc này trên chiến trường đã đánh tới mức trời đất u tối, vô số người chết, nhưng đa số những người xui xẻo đều là tán tu, vẫn không ai trong Mộc Khôi tông gặp bất trắc gì. Cô khẽ nhíu mày, nói: “Phản ứng của Mộc Khôi tông có vẻ hơi lạ.”

Loa Oa Tử cũng nói: “Ánh mắt của tiên tử thật tinh tường, hình như đám người Mộc Khôi tông đã có chuẩn bị trước, ngay từ đầu đã sử dụng những đám tán tu kia làm tốt thí, chặn đòn giúp mình.”

“Nhưng vấn đề chính là điểm này, nếu làm vậy thì ngăn được bao lâu? Còn đại điện chủ nữa, sao không sử dụng Chấp Tử Thần Thông, dùng tán tu phản công đối thủ mà đi giết đám người này trước?” Trì Vãn Ngưng nghi hoặc.

“Do đối thủ là Nguyên Mục Dã.” Loa Oa Tử trả lời.

Một câu trả lời rất không nói lý.

Nhưng ngay sau đó, tình thế trên chiến trường đã chứng minh tất cả.

Cho dù Hắc Bạch thần cung đã đại khai sát giới nhưng vẫn còn gần nửa tu sĩ sống sót.

Ngay thời điểm này, những tu sĩ sống sót đột nhiên đồng thanh gầm lên, ai nấy phá tan y phục, trong cơ thể xuất hiện từng luồng khí lưu quỷ dị, nơi nó tỏa ra, vạn vật đều hóa thành vải, không ngờ lại trở thành con rối vải. Đám rối này cùng nhìn lên trời, đồng thanh phát ra tiếng cười khanh khách quái dị.

Nương theo tiếng cười quỷ dị này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, có cảm giác như linh hồn xuất khiếu.

“Không ổn, là Huyết Khôi chú!” Nhạc Tâm Thiện cả kinh.

Huyết Khôi chú là một trong những bí pháp vô thượng của Mộc Khôi tông, có thể trực tiếp biến người sống thành con rối máu. Sau khi chế tạo con rối máu thành công, nó nắm giữ năng lực tấn công tâm thần cực kỳ quỷ dị, có thể làm tổn thương nguyên thần, cực kỳ thâm độc.

Nhạc Tâm Thiện dốc toàn lực sử dụng Hắc Bạch Thiên Địa, đại trận chuyển thành sát thế, màu đen vô biên ập xuống, định bắt trọn tất cả mọi người bên dưới.

Con búp bê vải Nguyên Mục Dã tiếp tục hạ giọng cười gằn, cô bé đang ôm búp bê đột nhiên nhìn về phía Thiên Thủ Lao Tổ. Ánh mắt này khiến Thiên Thủ Lão Tổ chứng kiến một khoảng không vô tận trong mắt cô bé, tạo cho hắn cảm giác hư vô bất tận, ngay sau đó trên người Thiên Thủ Lão Tổ phát ra tiếng vỡ nát răng rắc liên hồi, mỗi cánh tay sau lưng hắn đều đang rạn nứt, mãi tới khi Thiên Thủ Lão Tổ nhanh chóng thi triển thần thông bảo vệ bản thân. Hắn lùi lại phía sau, sợ hãi nói: “Vô Sát chú? Lão già này liều mạng rồi?”

Nếu nói lai lịch của Huyết Khôi chú có phần kỳ lạ, vậy Vô Sát chú lại là thủ đoạn thành danh của riêng Nguyên Mục Dã, ít khi truyền bá ra ngoài, là thủ đoạn mà Hắc Bạch thần cung đã lý giải, còn là đại thần thông vô thượng của hắn.

Một khi thi triển pháp thuật này, ngay cả Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ cũng không thể không dốc toàn lực đối phó, đồng thời trong lòng họ càng thấy khó hiểu, vừa dùng Huyết Khôi chú lại vừa dùng Vô Sát chú, không ngờ lão già này lại trực tiếp dùng hết thủ đoạn giấu dưới đáy hòm ra, hắn định liều mạng à?

Thế này không hợp lý?

Bây giờ ngươi đã liều mạng rồi, thế thì lát nữa trốn thế nào? Không để lại đường lui à?

Đây hoàn toàn không phải phong cách của Bố Ngẫu - Nguyên Mục Dã.

Nhạc Tâm Thiện đã lại phát động Hắc Bạch kỳ trận, trắng đen thay đổi, sinh cơ vô hạn, đã cứng rắn ngăn chặn Vô Sát đại chú.

Cho dù Nguyên Mục Dã dùng sức một người đối phó với hai vị Thiên Cương,vô cùng uy phong nhưng nếu dốc hết toàn lực như vậy thì sau này sẽ chẳng còn sức nữa. Những người còn lại càng vui mừng - lão già này liều mạng như vậy, chắn chắn không thể chạy nổi. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại càng bất an, hắn hiểu rất rõ Nguyên Mục Dã, tuyệt đối không tin Nguyên Mục Dã sẽ liều mạng vì đệ tử.

Nhưng đúng là Nguyên Mục Dã đang liều mạng toàn lực thi triển các loại chú pháp quỷ dị của Mộc Khôi tông, thế công cuồng bạo, ép Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ cũng không thể ẩn giấu thực lực.

Trận chiến này đã đến bến bờ sinh tử.

Cục diện lập tức được đẩy tới mức kịch liệt nhất, tất cả các bên không thể giấu diếm thực lực nữa, phóng thích lực lượng tới mức tận cùng, trong khoảng không gian hai màu trắng đen nhỏ bé này đã phát ra năng lượng kinh khủng tới mức có thể hủy thành diệt quốc.

Nhưng Hắc Bạch thần cung âm mưu đã lâu, chỉ cần kéo dài một thời gian ngắn, chắc chắn Nguyên Mục Dã không thể chống đỡ nổi.

Nhưng ngay lúc này, cảm giác bất an trong lòng Nhạc Tâm Thiện cũng lên tới đỉnh điểm.

Đặc biệt là sau khi Nguyên Mục Dã hét lớn câu: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Ầm!

Biến cố đột nhiên xuất hiện!