Đương nhiên người vừa ra tay là Ninh Dạ.
Trận chiến này, Ninh Dạ vận dụng Tinh Vẫn Thiên Diễn trận phối hợp với Nguyên Mục Dã, nhận được đủ năng lượng để Côn Lôn kính phát huy năng lực dịch chuyển không gian, nhưng y không dùng toàn bộ đểu cứu Nguyên Mục Dã mà chỉ sử dụng khoảng ba thành. Theo lý mà nói ba thành lực lượng chưa chắc đã dịch chuyển được đại năng như Nguyên Mục Dã, nhưng đám người Nguyên Mục Dã lại tự nguyện phối hợp, vốn không chống cự, như vậy tiêu hao không lớn, chỗ tiêu hao lớn là những cường giả như Thiên Thủ Lão Tổ.
Bảy thành còn lại có sáu thành là để mở Phá Giới bi, còn một thành để dự phòng.
Phá Giới bi chỉ mở ra trong nháy mắt nhưng đã đủ để lấy được mảnh vỡ, còn kẻ tiếp ứng mảnh vỡ đương nhiên là Thiên Cơ.
Doãn Thiên Chiếu chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi hét lên: “Không được!
Nói đoạn, hắn lao thẳng tới.
Nhưng chiến lực của Thiên Cơ không tốt chứ thuật thổ độn lại là vô song, thời gian vừa qua nó tu luyện Thiên Cơ bí thuật, không tăng cường gì khác, chỉ nâng thổ hệ tới mức cực hạn. Lúc này nó nắm được mảnh vỡ, đã lập tức chui vào lòng đất.
Doãn Thiên Chiếu lao tới chỗ lỗ đen nhưng chỉ thấy một cái hố khổng lồ.
Đúng lúc này, âm phong đột nhiên nổi lên, một bóng đen lao tới đột ngột, tốc độ cực nhanh, một luồng khói đỏ máu đã cuốn về phía đám người.
Doãn Thiên Chiếu hoàn toàn không ngờ lại có người đánh lén vào thời điểm này, nhưng ngay lúc đó, Chúc Bạch Thương lao thẳng ra, đánh ra một đồng tiền mang theo ánh sáng lấp lánh, đã đỡ lấy làn khói đỏ máu, còn cứu được Doãn Thiên Chiếu.
Doãn Thiên Chiếu trở về từ cõi chết, kêu một tiếng đa tạ, trên người xuất hiện hai luồng khí trắng đen cuốn về phía kẻ đánh lén.
Lưỡng Nghi Chân Cương!
Ngươi cám ơn cái chó gì! Cừu Bất Quân thầm mắng, không thể mượn cơ hội này giết chết Doãn Thiên Chiếu đã làm ông rất khó chịu, giờ còn phải cứu hắn, cảm giác mình làm Ảnh đúng là uất ức! Thế nhưng vì kế hoạch của Ninh Dạ, ông không thể không làm như vậy.
Lúc này mọi người đều thấy rõ, không ngờ người đánh lén là một tu sĩ Mộc Khôi tông.
Xưa nay Nguyên Mục Dã không phải kẻ dễ tin lời người khác, cho dù Ninh Dạ nói có lý đến đâu, hắn cũng không đặt vận mệnh của mình trên tay một kẻ bí ẩn như vậy, vì thế hắn còn để lại hậu chiêu, chính là người này.
Lúc này tu sĩ Mộc Khôi tông kia cũng không ham chiến, trực tiếp lao về phía Hà Nguyên Thánh.
Mục đích thực sự của hắn là Hà Nguyên Thánh!
Vì Ninh Dạ đã dịch chuyển hộ vệ của Hà Nguyên Thánh đi, bên cạnh Hà Nguyên Thánh ngoại trừ vài người như Tây Giang, Trì Vãn Ngưng ra thì không còn ai khác bảo vệ. Lúc này thấy tu sĩ Mộc Khôi tông đánh tới, hắn sợ tới mức kêu to: “Bảo vệ ta!”
Doãn Thiên Chiếu vội vàng trở lại cứu viện, tu sĩ Mộc Khôi tông kia đã hét lớn một tiếng, đánh một xà trùy về phía Doãn Thiên Chiếu. Lưỡng Nghi Chân Cương của Doãn Thiên Chiếu xoay chuyển ngăn cản xà trùy, nhưng ngay sau đó dưới áo choàng đen của Mộc Khôi tông đã có một vật chui ra, không ngờ lại là một con rối toàn thân lấp lánh ánh sáng phù văn kỳ dị, giơ tay về phía Doãn Thiên Chiếu, một luồng sáng phù văn lóng lánh huyền ảo tỏa ra, cưỡng ép ngăn cản Doãn Thiên Chiếu.
“Con rối trận pháp? Ngươi là Quỷ Bất Thu?” Có người kinh hãi kêu to.
Đám người lập tức hiểu ra, đây là tu sĩ mà Nguyên Mục Dã mang tới để phá trận. Trong Mộc Khôi tông không có nhiều tu sĩ có trình độ trận đạo cao, Quỷ Bất Thu có thể coi là một trong số đó. Đoán được là hắn vì đối thủ có tu vi Vạn Pháp sơ cảnh nhưng chỉ có chiến lực Hoa Luân đỉnh phong, kết hợp với trình độ trận đạo, chỉ trong chốc lát đã đoán ra là Quỷ Bất Thu.
Quỷ Bất Thu đã cười gằn nói: “Biết là được rồi!”
Nói đoạn, hắn giơ chưởng đánh ra, một luồng sáng hiện lên.
Quỷ Bất Thu vốn được Nguyên Mục Dã mang theo để phá Tinh Diễn Thần Cơ trận, thế nhưng sau khi được Ninh Dạ nhắc nhở, Nguyên Mục Dã đã để hắn ở lại ngoài trận để làm hậu chiêu.
Bây giờ thấy người bí ẩn kia không bán đứng Mộc Khôi tông, Quỷ Bất Thu bèn thực hiện kế hoạch thứ hai, định bắt lấy Hà Nguyên Thánh rồi mới đi.
Lúc này hắn đánh ra một chưởng, một luồng sáng trận pháp bùng lên.
Tuy chiến lực bản thân hắn chỉ bình thường, thế nhưng năng lực trận đạo lại không phải hạng xoàng, ngay cả con rối của hắn cũng có thể sử dụng thuật pháp trận đạo. Chỉ tiếc là trận đạo cần bố trí sẵn, không giỏi về chiến đấu trực tiếp, trận đạo thi triển lúc này còn chẳng bằng một phần mười tài nghệ thật sự của hắn. Cho dù như vậy, hắn ỷ vào tu vi cao hơn một tầng, vẫn áp chế gắt gao Doãn Thiên Chiếu, khiến cho Doãn Thiên Chiếu không thể địch nổi.
May mà lúc này Cừu Bất Quân lại xông tới, hợp lực với Doãn Thiên Chiếu, cuối cùng cũng kháng cự được con rối trận pháp kia, nhưng hắn bỏ công không bỏ sức, chỉ làm màu cho có.
Thấy Quỷ Bất Thu lao về phía mình, Hà Nguyên Thánh lạnh thấu tim gan, hắn đẩy Tây Giang tới nói: “Mau cản hắn lại!”
Đám người Tây Giang chỉ là đệ tử bình thường, hoàn toàn không ngờ Hà Nguyên Thánh lại đẩy bọn họ ra đỡ đòn. Quỷ Bất Thu có yếu mấy cũng là cảnh giới Vạn Pháp, làm sao chống nổi, trong lòng cùng kinh hãi.
Đúng lúc này Trì Vãn Ngưng lao tới, một luồng sáng lóng lánh cuốn về phía Quỷ Bất Thu. Cô tu luyện Thái Thanh Thần Thủy quyết, lấy nhu chế cương, tẩm bổ vạn vật, sinh sôi liên tục, giỏi nhất là chiến đấu kéo dài. Cho dù tu vi không bằng đối phương nhưng muốn dây dưa một thời gian lại không có vấn đề gì.
Không ngờ Quỷ Bất Thu lại cười khằng khặc, ‘xoạt’ một tiếng lại ném vài con rối ra, lao về phía đám người.
Mộc Khôi tông giỏi nhất là điều khiển con rối, không phải chỉ có con rối bản mệnh.
Lúc này vài con rối xuất hiện, cuốn lấy đám người Tây Giang, trong đó còn có một con rối lao về phía Hà Nguyên Thánh.
Hà Nguyên Thánh kinh hãi, nhanh chân bỏ chạy.
Thật ra chiến lực của con rối kia chỉ bình thường, rõ ràng tu vi của hắn đủ để đánh một trận, nhưng Hà Nguyên Thánh chẳng có lá gan này, chỉ ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Thấy con rối đuổi theo, Hà Nguyên Thánh kinh hãi kêu to: “Cứu mạng với!”
Nhưng bây giờ đám người đang bị kiềm chế, không ai rảnh rỗi cứu hắn.
Ngay thời điểm này, một bóng người lao tới lướt sát qua bên cạnh Hà Nguyên Thánh, đánh về phía con rối.
Chính là Ninh Dạ.
Ninh Dạ vừa ra tay đã dùng ngay Sát Thân đao, Sát Thân đao giỏi công không giỏi thủ, con rối kia lại chẳng quan tâm tới Ninh Dạ, tiếp tục lao về phía Hà Nguyên Thánh.
Hà Nguyên Thánh sợ tới mức kêu lên thất thanh, Ninh Dạ đã hô: “Trốn đằng sau ta!”
Hà Nguyên Thánh vội vàng nghe lời, trốn sau lưng Ninh Dạ.
Trong tay Ninh Dạ đã có phù chú bay tới, đánh lên con rối kia, khiến nó khó lòng tiếp cận.
Y có Độn Quang phù, có thể dùng Độn Quang phù đưa Hà Nguyên Thánh đi, nhưng đây không phải mục đích của y. Thứ y muốn là Hà Nguyên Thánh sống sót dưới sự bảo vệ của mình, có vậy mới dựng được quan hệ với Hà Nguyên Thánh.
Con rối này tương đương với tu sĩ Hoa Luân trung kỳ, với năng lực của mình Ninh Dạ thì không thể chống nổi. Nhưng trong tay y có đủ phù lục, lúc này không tiếc phí tổn, ầm ầm đánh ra, trong thời gian ngắn đã đủ khiến con rối không thể tiếp cận. Tuy vậy Ninh Dạ cố tình bỏ qua một số đòn công kích, vì thế chỉ trong chốc lát trên người y đã có nhiều chỗ bị thương, toàn thân nhuốm máu nhưng vẫn tử chiến không lùi.
Đồng thời, Trì Vãn Ngưng cũng thấy Ninh Dạ xuất hiện, trong lòng thầm kinh ngạc, không hiểu sao y lại xuất hiện ngay lúc này? Mà còn liều chết bảo vệ Hà Nguyên Thánh, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với những gì cô biết. Trong lúc cô đang kinh ngạc thì Quỷ Bất Thu đột nhiên tăng cường uy thế, đánh ra một chưởng, ánh sáng bùng lên, không ngờ lại phá tan phòng ngự của Trì Vãn Ngưng. Trì Vãn Ngưng hừ khẽ một tiếng, trên người phòng ra quầng sáng màu xanh biếc, đánh bật tất cả công kích ra xung quanh.
“Hộ Pháp Thanh Luân?” Quỷ Bất Thu thấy kinh ngạc.
Thanh Mộc Lão Tổ cực kỳ quý trọng nữ đệ tử này, bỏ rất nhiều công sức thủ đoạn lên người cô, có hạn chế chạy trốn, cũng có bảo vệ.
Lúc này Quỷ Bất Thu dốc hết toàn lực, đám người Tây Giang lập tức gặp xui, một đệ tử Truy Phong đường chết thảm tại chỗ, thân thể bị vặn xoắn thành từng mảnh, một tên khác và Tây Giang cùng bị trọng thương.
Chỉ có điều, Hộ Pháp Thanh Luân bảo vệ được Trì Vãn Ngưng nhưng không thể giúp cô ngăn cản Quỷ Bất Thu. Sau khi phá được phong tỏa của Trì Vãn Ngưng, Quỷ Bất Thu lao thẳng về phía Hà Nguyên Thánh, lại đánh ra một luồng sáng rực rỡ.
Cùng lúc đó, hắn vung tay lên, chỉ thấy con rối trận pháp bản mệnh của hắn ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, quanh người xuất hiện một loạt trận phù, hình thành một luồng cấm chế huyền ảo, nhốt cả vệ sĩ áo đen và Cừu Bất Quân lại. Lúc này cho dù Cừu Bất Quân có muốn sử dụng toàn lực cũng không có cách nào.
Quỷ Bất Thu đã cười ha hả, chộp về phía Hà Nguyên Thánh: “Ngoan ngoãn làm tù binh của Mộc Khôi tông chúng ta đi!”