Khi Nguyên Mục Dã không tiếc tất cả liều mạng với Nhạc Tâm Thiện và Thiên Thủ Lão Tổ, rốt cuộc người của Hà Nguyên Thánh cũng moi được cái hộp ra.
Mở hộp ngọc, không ngờ lại xuất hiện một đóa hoa sen màu trắng trong trẻo như ngọc.
Đây chính là Phá Hiểu Bạch Liên!
Phá Hiểu Bạch Liên là một món thần vật do Hắc Bạch thần cung chế tạo, năng lực cường đại, hiếm thấy nhất là không phải lo về cấp bậc, ai cũng dùng được.
Người cầm Phá Hiểu Bạch Liên tương đương với tăng thêm một cấp bậc, Tàng Tượng có thể coi là Hoa Luân, Hoa Luân có thể thành Vạn Pháp, năng lực vô biên, huyền ảo vô cùng, vì vậy Phá Hiểu Bạch Liên được coi là bảo vật của thần cung, chỉ được mượn dùng chứ không được ban tặng.
Hắc Bạch Tử cũng nghĩ hết mọi biện pháp cho con trai mình, cuối cùng quyết định lấy Phá Hiểu Bạch Liên và Hà Nguyên Thánh làm mồi nhử, dụ Mộc Khôi tông vào bẫy. Hà Nguyên Thánh có công dụ địch, tránh cho kẻ địch cướp lấy Phá Hiểu Bạch Liên, có thể tạm thời sử dụng, về lý mà nói cũng tạm nghe được. Quan trọng nhất là bảo vật này là được mượn dùng, tương lai cũng có thể cầm về, Hắc Bạch thần cung không tổn thất gì.
Chính vì vậy tuy mọi người đều biết đây là ý đồ của Hắc Bạch Tử nhưng lại ngầm thừa nhận.
Thời khắc này thấy Phá Hiểu Bạch Liên được đào ra, Hà Nguyên Thánh đang định nhận lấy, lại nghe một tiếng nổ lớn, phong vân đột nhiên nổi lên trong chiến trường.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã xuất hiện một lỗ đen, nó tạo thành một vòng xoáy, chỉ trong nháy mắt tất cả mọi pháp lực đều chảy về phía lỗ đen, ngay cả những tu sĩ đã chết và tu sĩ biến thành con rối máu cũng bị nuốt vào.
Một khắc sau ánh sáng bùng lên trong khoảng không này, không còn trắng đen gì nữa, ánh sáng tái hiện, Hắc Bạch kỳ trận đã bị phá.
Thế này là sao?
Đám người đang kinh ngạc, con búp bê vải Nguyên Mục Dã đã cười ha hả rồi bay lên: “Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng!”
Nói đoạn, con búp bê vải giơ tay xuất chưởng về phía Hà Nguyên Thánh.
Hắn định giết Hà Nguyên Thánh?
Đám người Hắc Bạch thần cung giật nảy mình, không có Hắc Bạch kỳ trận bảo vệ, Hà Nguyên Thánh không chịu nổi một đòn của Nguyên Mục Dã.
Nhạc Tâm Thiện, Thiên Thủ Lão Tổ cùng ra tay, luồng khí trắng đen cuộn tới, bao phủ lấy Hà Nguyên Thánh, bảo vệ toàn bộ Hà Nguyên Thánh. Nhưng ngay khi xuất thủ, Nhạc Tâm Thiện đột nhiên cảm thấy không ổn - nếu Nguyên Mục Dã muốn giết người thì cần gì làm động tác tấn công rõ ràng như vậy?
Không đúng!
Chỉ thấy cánh tay của con búp bê vải đột nhiên chuyển hướng, lại chụp về phía Phá Hiểu Bạch Liên.
Hắn định cướp Phá Hiểu Bạch Liên? Nhạc Tâm Thiện vừa kinh hãi vừa tức giận.
Tất cả pháp bảo của Thiên Thủ Lão Tổ đánh xuống, hóa thành một dòng sông rực rỡ đủ loại màu sắc.
Nhưng bọn họ lại sai lần nữa!
Nguyên Mục Dã cũng không định cướp Phá Hiểu Bạch Liên.
Hắn chỉ cong ngón tay búng một cái, không ngờ Phá Hiểu Bạch Liên lại ầm ầm vỡ vụn.
Tuy Phá Hiểu Bạch Liên là thần vật nhưng không phải dùng để chiến đấu mà để ẩn trong cơ thể, kết hợp với bản thân, tăng cường thực lực, bản thể của nó cực kỳ yếu đuối.
Dưới nhát chỉ này của Nguyên Mục Dã, Phá Hiểu Bạch Liên tan vỡ, lập tức hóa thành vô số điểm sáng trong trẻo như ngọc, rơi xuống như mưa, khiến tất cả mọi người vô cùng đau lòng, Hà Nguyên Thánh còn hét lớn: “Không!”
Nhưng Phá Hiểu Bạch Liên đã vỡ tan ngay trước mắt hắn, sau đó nó bị luồng pháp lực cuồn cuộn kia kéo vào trong hố đen vẫn đang hấp thu tất cả mọi thứ.
“Thế này đã đủ chưa?” Nguyên Mục Dã cười ha hả.
Không ai đáp lại, hiện thực lại là câu trả lời trực tiếp nhất.
Chỉ thấy lỗ đen kia đột nhiên ngừng hấp thu, trắng đen thay đổi, lại hóa thành ánh sáng màu trắng, vô số phù văn bay lên không trung.
Doãn Thiên Chiếu kinh hãi: “Đây là... Tinh Vẫn Thiên Diễn trận? Không thể nào! Cẩn thận!”
Chỉ thấy ánh sáng trắng ngưng tụ lại thành một khối, sau khi thu nhỏ tới tận cùng là ầm ầm nổ tung.
Sau đó, một chiếc gương cổ kính bay lên cao, xoay chuyển, tỏa ra ánh sáng nhật nguyệt, không gian huyền ảo vô tận hạ xuống.
Nó chiếu lên đám người Mộc Khôi tông, cũng chiếu lên người đám Thiên Thủ Lão Tổ, Công Tôn Dạ, Loa Oa Tử, vệ sĩ áo trắng, sau đó chỉ nghe một tiếng xoạt, tất cả mọi người đã biến mất không còn tung tích.
Dịch chuyển không gian? Nhạc Tâm Thiện như rơi vào hầm băng.
Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Nguyên Mục Dã phải liều mạng như vậy, hóa ra từ đầu đến cuối hắn chỉ ép bọn họ thi triển toàn lực. Loại thủ đoạn không gian có thể di chyển cả Thiên Thủ Lão Tổ như vậy tuyệt đối không phải hạng phàm, không có đủ pháp lực thì không thể nào làm được. Nguyên Mục Dã đang ép bọn họ liều mạng, thậm chí ngay cả những tu sĩ kia và Phá Hiểu Bạch Liên bị đánh vỡ cũng là thứ hiến tế để tích cóp pháp lực cần thiết nhằm thi triển dịch chuyển không gian.
Tất cả đều là giả bộ, chỉ nhằm vào thời khắc dịch chuyển không gian này.
Đáng sợ hơn nữa là dịch chuyển không gian đã dịch chuyển tất cả người của Mộc Khôi tông đi nhưng chỉ dịch chuyển một số người của Hắc Bạch thần cung, đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ vẫn còn ở lại tại chỗ.
Nói cách khác, bây giờ tới phiên đám người của Hắc Bạch thần cung bị dịch chuyển gặp xui xẻo - chắc chắn Mộc Khôi tông sẽ tập trung lực lượng tất cả mọi người, giết ngược trở lại.
Nhạc Tâm Thiện vừa kinh hãi vừa tức giận, hắn không biết sao lại xảy ra biến cố như vậy, nhưng đúng lúc này trong lòng hắn lại đột nhiên có cảm ứng. Nhạc Tâm Thiện hét lớn: “Bọn chúng còn chưa đi xa!”
Hắn đã nhận được tin cầu cứu của Thiên Thủ Lão Tổ, lúc này Thiên Thủ Lão Tổ đang chống đỡ công kích của Nguyên Mục Dã.
Thực lực của Nguyên Mục Dã mạnh hơn Thiên Thủ Lão Tổ nhưng ban đầu Nguyên Mục Dã đã tiêu hao rất lớn nên Thiên Thủ Lão Tổ vẫn có thể chống cự, thế nhưng tầng lớp trung hạ tầng, đám người Công Tôn Dạ và Loa Oa Tử không ngăn được đòn tấn công điên cuồng của Mộc Khôi tông.
Cũng may tin tức đến rất nhanh, chứng tỏ bọn họ không cách đây quá xa.
Mau tới cứu viện! Nhạc Tâm Thiện hét lớn một tiếng rồi lao thẳng về phía vị trí của Thiên Thủ Lão Tổ, đám người Cực Quyền - Long Đằng Hổ, Quỷ Hỏa Thần Quân - Giang Trường Hà theo sát phía sau, chớp mắt đã đi sạch.
“Này, này, còn ta thì sao?” Hà Nguyên Thánh gọi với theo đằng sau.
Hắn là kẻ thảm nhất, vì chiêu vừa rồi đã trực tiếp quét sạch Loa Oa Tử và đám võ sĩ giáp trắng giáp đen, khiến cho lúc này chỉ còn một mình Doãn Thiên Chiếu bên cạnh hắn.
Nhưng nơi này vẫn còn kẻ địch, Nhạc Tâm Thiện không lo nổi cho hắn nữa, chỉ hét lớn: “Ngươi về cung trước, đừng ở lại đây lâu!”
“Nhưng... Phá Hiểu Bạch Liên!” Hà Nguyên Thánh trơ mắt nhìn thân hình Nhạc Tâm Thiện lập tức biến mất, khóc không ra nước mắt.
Khác với Hà Nguyên Thánh đang đau lòng muốn chết, Trì Vãn Ngưng lại kinh hãi quan sát mọi chuyện xung quanh.
Cô lập tức nghĩ tới Ninh Dạ.
Cô tuyệt đối không tin Ninh Dạ tự dưng lại tới chỗ này, nhưng nếu nói tất cả mọi việc ở đây do y gây ra, thế thì kinh khủng quá.
Vấn đề lớn nhất là, y đang ở đâu?
Nếu chuyện này có liên quan tới y thật, như vậy chắc chắn y đang ở gần đây. Trì Vãn Ngưng tin Ninh Dạ tuyệt đối không làm chuyện không có lợi gì cho mình.
Bất tri bất giác, Trì Vãn Ngưng đã hiểu được đôi chút về Ninh Dạ.
Đôi mắt cô không ngừng quan sát, đột nhiên Trì Vãn Ngưng phát hiện lỗ đen vừa rồi vẫn chưa tiêu tán mà vẫn tồn tại y như trước, còn có một chút chấn động năng lượng, chỉ có điều chấn động này rất yếu, có vẻ không đáng chú ý.
Đó là. . .
Trong lòng Trì Vãn Ngưng kinh hãi, chỉ thấy đột nhiên trong lỗ đen bùng lên ánh sáng, một khắc sau biến cố lại xuất hiện, ánh sáng từ tấm gương cổ lại xuất hiện, lần này trực tiếp truyền vào Phá Giới bi, trong Phá Giới bi đã có một vật bay ra, chui thẳng vào trong lỗ đen.