TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 118: Thể hiện tình cảm

“Hắn đi rồi.”

Trong căn phòng của Ninh Dạ, Thiên Cơ vẫn luôn phụ trách giám sát trở về báo cáo.

Hắn ở đây, đương nhiên là chỉ Doãn Thiên Chiếu.

“Ai đi cùng hắn?”

“Không thấy, chỉ có một mình hắn.”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Tên Doãn Thiên Chiếu luôn rất cẩn thận. Hắn không thể đi một mình được, đặc biệt là trong tình hình hiện tại. Ngươi không thấy chứng tỏ người đang bảo vệ hắn không phải hạng xoàng, chắc là Minh Tứ Dã. Tới báo cho bọn Vương Sâm, e là lần này cần vị Chung thượng tiên kia ra tay rồi.”

“Rõ.” Thiên Cơ đã chìm xuống đất, biến mất không còn tăm hơi.

Thiên Cơ rời khỏi, Ninh Dạ đứng dậy ra ngoài phòng.

Giờ là lúc để mình lộ mặt trước công chúng.

Trong quá khứ mỗi lần ra tay, Ninh Dạ luôn ở gần đó, lần này rốt cuộc Ninh Dạ không cần tự mình ra tay nữa, cũng đã đến lúc tẩy rửa hiềm nghi cho bản thân.

Trong lúc đang nghĩ mình nên đi dạo ở đâu, một cô gái dung mạo thanh tú đã đi tới: “Xin chào Ninh công tử.”

“Là ngươi à, Bích Dao.” Ninh Dạ mỉ cười nói.

Bích Dao là tỳ nữ bên cạnh Trì Vãn Ngưng, cô ấy xuất hiện ở đây chứng tỏ Trì Vãn Ngưng có lời mời.

Nói cách khác, thân thể Trì Vãn Ngưng đã hoàn toàn bình phục.

Quả nhiên Bích Dao nói: “Ninh công tử, thương thế của chủ nhân ta đã khỏi hẳn, hôm nay chính thức mở hội trà, lệnh cho ta mời công tử đến.”

“Được!” Ninh Dạ lên tiếng trả lời.

——————————————

Ngưng Tâm Tiểu Trúc.

Trì Vãn Ngưng đang ngồi trong căn đình nhỏ tấu nhạc.

Lần này cô không chơi đàn cầm mà ôm một chiếc đàn tỳ bà, cánh tay thon gọn gảy nhẹ, từng tiếng nhạc huyền diệu sinh ra, lại có làn khói mờ ảo, huyễn hóa ra vô số cảnh tượng sinh linh giữa không trung, có tiên hạc ngâm nga, trăm hoa phủ xuống, còn có thiên hà hiển hiện, mưa bụi phất phới, thể hiện mọi thần vật, khiến Trì Vãn Ngưng chẳng khác nào tiên tử trong tranh vẽ.

Cách cô không xa, đám người Dương Tử Thu, hứa ngạn văn đang khoanh chân ngồi, nghe tiên âm, ngắm mỹ nữ, như si như say.

Ninh Dạ đi tới, Trì Vãn Ngưng đặt tỳ bà xuống mỉm cười với y: “Ngươi đến rồi.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chớp mắt, bên bờ Thu Thủy, chuyện xưa đã hiện lên trong lòng.

Chỉ một cái nhìn này thôi mà Ninh Dạ cảm thấy mọi mưu mô tính toán đều tiêu tan trong đôi mắt như làn nước mùa thu đó, trong mắt chỉ còn người ấy.

Nhưng cuối cùng y vẫn tự chủ được, thi lễ với Trì Vãn Ngưng: “Xin chào Trì tiên tử.”

“Ngươi đâu cần khách khí với ta như vậy.” Trì Vãn Ngưng chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đây đi.”

Cô bảo Ninh Dạ ngồi bên cạnh mình.

Ngay cả Ninh Dạ cũng thấy ngạc nhiên.

Đám người Dương Tử Thu bên cạnh càng ngạc nhiên.

Tuy số lần Trì Vãn Ngưng mở hội khá nhiều nhưng cô chưa từng mời bất cứ ai ngồi bên cạnh mình. Đối với cô, khách chỉ là khách, chiếc ghế bên cạnh như vật trang chí, khiến cho rất nhiều người cho rằng chỉ có người thật sự lọt vào mắt xanh của Trì Vãn Ngưng, cũng là chân mệnh thiên tử trong tương lai của cô mới có tư cách ngồi vào nơi đó.

Có lẽ đây không phải chân tướng, nhưng lời đồn lưu truyền đã lâu, không thật cũng thành thật.

Trì Vãn Ngưng không thể không biết lời đồn này, thời khắc này cô làm như vậy, chẳng phải là...

Dương Tử Thu không nhịn được đứng dậy: “Trì tiên tử làm vậy là có ý gì?”

“Tử Thu.” May là Chung Nhật Hàn lên tiếng: “Ninh Dạ cứu mạng tiên tử, tiên tử đối xử như khách quý, đâu có gì quá đáng.”

Nhưng lại là cảnh tỉnh Dương Tử Thu, tin đồn vãn chỉ là tinh đồn, đừng tự mình tin tưởng như vậy.

Dương Tử Thu kiềm chế nỗi bất mãn trong lòng, quay sang nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ lại đang nhìn Trì Vãn Ngưng.

Trì Vãn Ngưng cười khanh khách, không nói một lời, vừa không phủ nhận câu nói của Chung Nhật Hàn, cũng không thừa nhận.

Trong khoảnh khắc đó, Ninh Dạ đã hiểu.

Đối với Ninh Dạ, tốt nhất tình cảm giữa y và Trì Vãn Ngưng nên là một bí mật.

Trì Vãn Ngưng là con gái cưng của ông trời, là đệ nhất mỹ nhân trong Hắc Bạch thần cung, trong một số phương diện cũng là phiền toái cực lớn. Nếu là loại thiên kiêu như Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu, Chung Nhật Hàn nhận được trái tim cô, có lẽ còn không có chuyện gì. Ninh Dạ thì...

Ngại quá, tuy quyền chức của Ninh tuần tra viên khá cao, nhưng cấp bạc lại chỉ bình thường, vốn chỉ là một miếng thịt mỡ, bây giờ lại muốn đi chung với Trì Vãn Ngưng, chắc chắn sẽ gây ra vô số phiền phức.

Nhưng hiển nhiên Trì Vãn Ngưng không nghĩ như vậy.

Cô là nữ giới, vốn trọng tình.

Khi Trì Vãn Ngưng xác định mình đã yêu Ninh Dạ, cô chưa từng nghĩ tới chuyện giấu diếm - đúng là cần giữ bí mật về thân phận ngươi, nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới tình cảm giữa ngươi với ta.

Đây chính là suy nghĩ của Trì Vãn Ngưng.

Sau khi trở về từ phế tích Vô Thường tự, chuyện đầu tiên Ninh Dạ nghĩ tới là làm sao thu dọn tất cả mọi chuyện, làm việc nhanh chóng gọn gàng, tẩy rửa mọi hiềm nghi, thế nhưng trong lòng Trì Vãn Ngưng lại phủ kín bóng dáng Ninh Dạ.

Từ khi cô tỉnh lại, lúc nào cũng nhớ tới y.

Đối với cô, nhớ nhung là cảm giác dày vò.

Chính vì thế, Trì Vãn Ngưng đã trải qua cảm giác dày vò này nên không muốn giấu diếm

Cô không muốn giả bộ không liên quan trước mặt người khác, tuy đối mặt với người mình yêu nhưng lại phải giả làm người quen.

Cô muốn đích thân đứng ra cho tất cả mọi người biết, Ninh Dạ là người đàn ông của mình.

Cho dù tương lai Ninh Dạ bị vạch trần thân phận, cùng lắm thì cô chết cùng.

Cô bị Thanh Mộc Lão Tổ coi là lô đỉnh, lại bị Yên Vũ lâu gieo Tam Thi đan, lòng như tro tàn. Giờ rốt cuộc cũng gặp được một người yêu mình hiểu mình, trong lúc không còn đường sống nữa, suy nghĩ lớn nhất trong lòng cô là ít nhất khi còn sống có thể có một tình yêu oanh liệt.

Đây là tiếng lòng của cô nhưng lại không có chỗ để kể, thời khắc này cô dùng phương thức của mình thể hiện nó.

Cô không nói chiếc ghế bên cạnh mang dụng ý gì, đó là vì cô cho Ninh Dạ quyền lựa chọn.

Ninh Dạ có thể chọn không ngồi cạnh, cô cũng chấp nhận, nếu chàng muốn giữ bí mật, vậy ta sẽ giữ bí mật.

Nhưng cô sẽ thất vọng.

Cô đang mong chờ lựa chọn của Ninh Dạ.

Có lẽ, cô cũng có lúc thiếu tự tin đối với tình cảm sinh ra trong lúc tuyệt vọng? Có lẽ, cô sợ mình thất bại trước ý chí báo thù vô biên của Ninh Dạ, sợ Ninh Dạ vì vậy mà cam lòng vứt bỏ bản thân?

Tuy cô là con gái cưng của ông trời, nhưng dẫu sao cũng là người bị Thanh Mộc Lão Tổ và Yên Vũ lâu lần lượt lợi dụng, thật ra Trì Vãn Ngưng cũng là người cô đơn không chỗ nương tựa.

Ngay thời khắc cuộc đời u tối nhất, Ninh Dạ đã xuất hiện.

Y trở thành tia sáng duy nhất trong sinh mệnh của cô, cũng trở thành chỗ dựa lớn nhất của cô về mặt tâm linh.

Chính vì vậy, Trì Vãn Ngưng khao khát được thật sự đứng chung một chỗ với Ninh Dạ, tựa như có được một gốc đại thụ để dựa dẫm, cho dù chuyện này sẽ dẫn tới một chút phiền toái cho Ninh Dạ, nhưng Trì Vãn Ngưng càng muốn nghe Ninh Dạ nói mình sẵn lòng mạo hiểm vì cô.

Có lẽ đây là tính ích kỷ của con gái, nhưng cũng là tình yêu mà cô gái đó coi trọng nhất.

Sau khi hiểu tâm ý của Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ biết mình không thể lảng tránh.

Y không thể để Trì Vãn Ngưng thất vọng.

Thời điểm này, Ninh Dạ nhìn chiếc ghế kia, mỉm cười.

Y nói: “Nếu tiên tử không chê, sao Ninh Dạ dám coi nhẹ.”

Rồi y đi tới, ngồi xuống chiếc ghế đó.

Trì Vãn Ngưng cũng mỉm cười.

Nụ cười này, dẫu là trăm hoa đua nở cũng chẳng sánh bằng, nó như màn đêm u tối đón ánh ban mai, mùa xuân ấm áp xua tan băng giá.

Lòng như hoa nở, thân thể Trì Vãn Ngưng nhẹ nhàng dựa tới.

Ninh Dạ khẽ vươn cánh tay, ôm Trì Vãn Ngưng vào lòng.

Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ như nghe thấy tiếng tan vỡ của vô số trái tim

Tất cả mọi người choáng váng.