Thời khắc Ninh Dạ ôm Trì Vãn Ngưng vào lòng, động tác của mọi người đều cứng đờ.
Nước trà trong chén của Chung Nhật Hàn đột nhiên đóng băng; cây quạt giấy trong tay Hứa Ngạn Văn rới xuống đất cái cạch; toàn thân Dương Diệp Thiên Thương bốc lên khí xanh, Vô Định Luân bay lên sau đầu Tư Nguyệt Đường; thậm chí ngay cả Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành cũng kinh ngạc tới muốn rớt cả hàm.
Dương Tử Thu là người thiếu kiềm chế nhất, đứng bật dậy chỉ vào họ nói: “Các người... các người...”
Trì Vãn Ngưng dựa vào lòng Ninh Dạ nói: “Chư vị đã thấy đấy, bây giờ Trì Vãn Ngưng đã có người trong lòng, chính là Ninh Dạ sư đệ.”
“Vì sao lại là hắn?” Dương Tử Thu gầm lên.
Chẳng trách hắn lại thấy mất mác nhất, Dương Tử Thu tự thấy dung mạo tài năng vô song, Chung Nhật Hàn, Diệp Thiên Thương đều không đẹp trai tuấn tú như hắn; Tư Nguyệt Đường, Dung Thành không có tài hoa hơn người như hắn; Hứa Ngạn Văn có thể coi là kình địch duy nhất, khổ nỗi Trì Vãn Ngưng thích cầm không thích tiêu, vẫn kém hơn hắn một bậc.
Chính vì vậy, trong mắt Dương Tử Thu thì hắn mới là người thích hợp nhất để trở thành chân mệnh thiên tử của Trì Vãn Ngưng, nào ngờ hắn không bại bởi những thiên tài mà mình nghĩ mà bại bởi tên không đáng chú ý nhất, xấu xí nhất - Ninh Dạ.
Hỏi làm sao hắn chịu nổi chuyện này?
Chênh lệch quá lớn, cho nên đả kích cũng càng nặng nề.
Nhưng ít ra hắn đã hiểu vì sao hôm nay Trì Vãn Ngưng chỉ gày tỳ bà chứ không chơi đàn cầm.
Có lẽ từ nay trở đi, cô sẽ không hòa âm đàn cầm với mình nữa rồi..
Trì Vãn Ngưng nhẹ nhàng lên tiếng: “Trận chiến trong phế tích Vô Thường tự, Vãn Ngưng trọng thương sắp chết, chính Ninh Dạ đã cứu ta, không ngủ không nghỉ, chăm sóc cho ta. Chàng xuất hiện khi ta cần nhất, chiếm được lòng ta, từ đó trở đi, ta đã quyết định sẽ ở bên Ninh Dạ.”
“Quả nhiên.” Chung Nhật Hàn lại không thấy lạ.
Dục vọng của hắn đối với Trì Văn Ngưng là nhỏ nhất, cảm giác mất mác cũng ít nhất, vì vậy cũng là người dễ chấp nhận nhất.
Nhưng Dương Tử Thu nghe vậy lại như sấm sét nổ giữa trời quang, chỉ cảm thấy gió đông hiu quạnh, thiên địa vô tình.
Trong lòng vừa bi ai vừa phẫn nộ, Dương Tử Thu chỉ thấy trời đất quay cuồng trước mắt, hắn chỉ Ninh Dạ hét lớn: “Chỉ vì hắn đã cứu mạng nàng ư? Văn Ngưng, ta biết nàng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng đâu cần hy sinh bản thân mình để báo ân. Chẳng phải chỉ là một con quái vật thôi à? Ta có thể thanh toán thù lao đồng giá cho hắn, nàng không cần hy sinh...”
“Đây không phải hy sinh, mà là lòng ta đã thuộc về chàng ấy.” Trì Vãn Ngưng ngắt lời hắn: “Dương sư huynh chớ nên hiểu lầm. Ta làm vậy không phải báo ân mà là thật sự yêu chàng.”
“Hắn? Một thằng quỷ xấu xí? Hắn xứng sao?” Dương Tử Thu gầm lên.
Trì Vãn Ngưng quay sang nhìn Ninh Dạ, xoa gương mặt y đầu trìu mến: “Tuy chàng bị hủy dung, gương mặt xấu xí nhưng trong lòng ta lại là kỳ tài nhất đẳng, vượt qua tất cả những dung nhan tuấn tú khác. Ngược lại ta chỉ có túi da này chứ chẳng còn gì khác, đứng trước Ninh Dạ sư đệ, người thấy mặc cảm là ta. Đối với ta, ta kém Ninh sư đệ quá xa, ở bên cạnh chàng, ta mới là người trèo cao.”
Dương Tử Thu không nhịn nổi nữa, tức tới mức phun ra một ngụm máu, đột nhiên rút phăng trường kiếm chỉ thẳng vào Ninh Dạ: “Ninh Dạ, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Không đợi Ninh Dạ đáp lời, Trì Vãn Ngưng đã sầm mặt xuống: “Dương Tử Thu, ngươi nghĩ ta là cái gì? Là thứ ngươi có thể quyết đấu để tranh giành à?”
Gương mặt anh tuấn của Dương Tử Thu đã trở nên dữ tợn: “Ta mặc kệ,cho dù thế nào ta cũng không cam lòng thua tên xấu xí này!”
Nói doạn, hắn đột nhiên nhìn bốn phía xung quanh: “Các ngươi thì sao? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm?”
Lúc này Hứa Ngạn Văn đã khôi phục tinh thần, hắn ngơ ngác nhìn Ninh Dạ một lúc lâu rồi vỗ trán một cái, lắc đầu than thở: “Dẫn sói vào nhà! Đúng là dẫn sói vào nhà!”
Trước đây chính hắn là người dẫn Ninh Dạ đến gặp Trì Vãn Ngưng, nào ngờ cuối cùng người nắm được trái tim tiên tử lại là tên đồng bọn mà hắn nghĩ là không có gì uy hiếp này, tảng đá đạp chân lại thành đá vá trời, cũng thấy hối hận không thôi.
Nhưng khác với Dương Tử Thu, do thường xuyên qua lại với Ninh Dạ nên Hứa Ngạn Văn và Ninh Dạ cũng có thể coi là bằng hữu. Vì vậy lúc này thấy hai người bên trong, tuy trong lòng buồn rầu nhưng không có suy nghĩ muốn xông tới đánh Ninh Dạ một trận, chẳng qua chỉ thấy cuộc đời thật nực cười, đúng là mua dây buộc mình, vác đá tự đập vào chân, cùng lúc còn có chút cảm giác buồn cười. Hắn cũng là người thoải mái, không có suy nghĩ không thua nổi, đặc biệt là có nhiều con cưng của ông trời cùng thua với hắn.
Ngược lại Chung Nhật Hàn nói: “Tử Thu, tỉnh táo lại đi. Việc đã đến nước này rồi, cho dù ngươi giết Ninh Dạ cũng chỉ khiến tiên tử căm thù mà thôi. Có một số việc nên nghĩ thoáng ra một chút. Thứ gì nên thuộc về ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì có cố cưỡng ép cũng chẳng được.”
Nói đoạn hắn chắp tay với Trì Vãn Ngưng: “Chúc mừng tiên tử đã tìm được ý trung nhân.”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Cám ơn Chung sư huynh ủng hộ.”
Chung Nhật Hàn lắc đầu: “Không phải ta ủng hộ các ngươi, chỉ là không để ý thôi. Nhưng Trì tiên tử, đừng trách ta không nhắc cô. Nếu cô đã chọn con đường công khai chuyện của hai người, như vậy từ hôm nay trở đi, e là Ninh Dạ sư đệ sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Dương Tử Thu cũng tỉnh ngộ.
Đúng rồi, Trì Vãn Ngưng ở bên Ninh Dạ chắc chắn sẽ khiến cho vô số đồng môn căm tức, sao mình phải ra mặt kia chứ. Chung Nhật Hàn làm vậy cũng là cảnh tỉnh hắn, đừng hành động vô nghĩa.
Chỉ có điều lửa giận trong lòng vẫn khó mà suy giảm, hắn đành trừng mắt với Ninh Dạ: “Ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi không xứng với Niễu Hoa Tiên Tử. Nếu ngươi thức thời tốt nhất nên lùi lại đi, bằng không sớm muộn gì cũng có ngày chết không có chỗ chôn!”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ta nhớ rồi.”
Dương Tử Thu lại nhìn Trì Vãn Ngưng: “Văn Ngưng, nể mặt nàng, hôm nay ta không động thủ với hắn. Ta tin nàng chỉ hồ đồ nhất thời thôi, nhưng sớm muộn gì nàng cũng tỉnh táo lại. Chỉ mong thời gian này nàng đừng phạm sai lầm lớn hơn, đừng thất... thất...”
Hắn không nói đoạn sau.
Nhưng Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý, thầm tức giận: “Ngươi định nói đừng thất thân với chàng, làm cho tương lai ngươi mất đi hứng thú với ta đúng không?”
Dương Tử Thu há miệng nhưng không nói được thành lời, Trì Vãn Ngưng giơ tay chỉ về phía trước: “Cút ra ngoài, từ nay trở đi Ngưng Tâm Tiểu Trúc không hoan nghênh nhà ngươi!”
Dương Tử Thu giậm chân một cái: “Chắc chắn nàng sẽ hối hận!”
Rồi xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Thấy hắn như vậy những người khác cũng cảm thấy không tiện ở lại, lao nhao tìm cớ cáo từ.
Hứa Ngạn Văn là người cuối cùng rời khỏi, lúc đi ánh mắt hắn nhìn Ninh Dạ đầy u oán, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc nhà ngươi, lần trước còn bảo ta không sao... Ta cũng muốn đánh ngươi lắm đấy, có biết không?”
Ninh Dạ mỉm cười trả lời: “Ngươi mà đánh ta, chắc chắn ta không đánh trả.”
“Ta sợ ngươi đánh trả chắc.” Hứa Ngạn Văn hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Nhìn bóng lưng hắn, Ninh Dạ mỉm cười nói với Trì Vãn Ngưng: “Người này cũng không đến nỗi tệ.”
Trì Vãn Ngưng lườm y một cái, kéo Ninh Dạ ngồi xuống: “Chàng trai khác có tốt hay không tốt cũng chẳng liên quan gì tới ta. Ta chỉ hỏi chàng, chàng có giận ta không?”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Nàng cho ta quyền lựa chọn đã là rất tôn trọng ta rồi. Nếu ta đã lựa chọn, sao lại phải giận nàng?”
Trì Vãn Ngưng nghe vậy trong lòng như nở hoa, che miệng cười khẽ: “Người khác cho rằng ta sẽ hối hận, nhưng lại không biết ta còn đang lo chàng sẽ hối hận...”
Nói đoạn nhẹ nhàng nằm xuống, dựa lên đùi Ninh Dạ, lẳng lặng nhìn y.
Tỳ nữ xung quanh thấy vậy dồn dập lùi ra ngoài, không ai dám ở lại.
Ninh Dạ nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan như ngọc của cô, lên tiếng hỏi: “Nàng nhìn ta như vậy, không sợ ta xấu tới mức dọa nàng phát sợ à?”
Trì Vãn Ngưng suy nghĩ, đáp rất dí dỏm: “Chàng muốn nghe ta nói thật không?”
Ninh Dạ trả lời: “Nếu không dễ nghe thì không nói cũng được.”
Trì Vãn Ngưng chu môi: “Không được, ta cứ muốn nói đấy. Cái mặt xấu xí của chàng, ta nhìn mà lòng cũng thấy sợ. Vì vậy chàng mau mau tới tìm Lạc Cầu Chân, để hắn dùng Tạo Hóa thủy trả lại diện mạo thật sự cho chàng đi, cũng giúp ta nhìn vừa mắt hơn một chút.”
Ninh Dạ cười khổ: “Nàng không sợ thực tế ta còn xấu xí hơn, làm cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng à? Còn chẳng bằng bây giờ, ít nhất trong lòng còn có kỳ vọng.”
“Hy vọng...” Nghe y nói vậy, Trì Vãn Ngưng lại trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Chàng cảm thấy, ta còn có kỳ vọng ư?”
Ninh Dạ hiểu ý cô, ôm cô vào lòng, hôn lên gương mặt như hoa như ngọc của cô một cái rồi nói: “Đương nhiên là có. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để nàng chết. Trước đây không, sau này cũng không, vĩnh viễn không!”