TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 124: Hành hạ đến chết

Ngày Cừu Bất Quân và Ninh Dạ gặp nhau lần đầu, hai bên không biết về nhau, suýt nữa thì gây ra phiền toái lớn.

Cho dù sau đó hai người thông đồng cứu vãn tình thế, nhưng khó tránh khỏi để lại chút di chứng về sau.

Ví dụ như, nếu Cừu Bất Quân nói thật, như vậy thân phận của Ninh Dạ không có gì đáng nghi. Mặt khác, nếu thân phận của Ninh Dạ có vấn đề, vậy thì thân phận của Cừu Bất Quân cũng có vấn đề.

Đây là một vấn đề có hai mặt, cho nên khi Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ, thực tế hắn cũng xếp Cừu Bất Quân vào danh sách nghi ngờ - đặc biệt là Cừu Bất Quân cũng xuất hiện trong trận chiến phế tích Vô Thường tự. Hắn đến giết Ninh Dạ nhưng không giết được mà ngược lại giúp Ninh Dạ, tuy trên danh nghĩa là chú ý lập công, nhưng hiển nhiên đây cũng là điểm đáng ngờ!

Chỉ có điều Lạc Cầu Chân chưa từng thể hiện thái độ nghi ngờ đối với Cừu Bất Quân, chính là để thời khắc này đột nhiên tập kích!

Quyết định đột ngột của Nhạc Tâm Thiện, lập tức đẩy Ninh Dạ vào hố băng vạn trượng.

Thời khắc này thậm chí y không biết nên làm thế nào cho phải.

Gương mặt xấu xí không hề rung động, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên thấy Ôn Tâm Dư đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không được!

Cô ta đang cảm nhận tâm trạng của mình!

Đây là một kế hoạch liên hoàn, đầu tiên dùng Cừu Bất Quân để kích thích bản thân mình rồi để Ôn Tâm Dư nhân cơ hội thăm dò. Cho dù y có tu luyện Tiệt Thiên thuật, trong tình huống bị kích thích đột ngột thì tâm trạng cũng khó tránh khỏi dao động, một khi Ôn Tâm Dư phát hiện, lập tức biết kết cục.

Cũng may Ninh Dạ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, từ đầu y đã cố gắng kiềm chế tâm trạng, còn ý thức được có vấn đề trước khi Nhạc Tâm Thiện lên tiếng, vì vậy một khắc sau đã vội vàng thay đổi tâm trạng, để nội tâm mình rơi vào trạng thái vui mừng như điên. Tâm trạng này lan tỏa khiến Ôn Tâm Dư nắm được, khiến cô ta không khỏi nhíu mày.

Cũng may, cô ta chỉ quan tâm tới Ninh Dạ chứ không chú ý tới Trì Vãn Ngưng - thời khắc này e là trong lòng Trì Vãn Ngưng đã vô cùng hoảng sợ.

Cô biết thân phận của Ninh Dạ, đương nhiên cũng biết Cừu Bất Quân, giờ người yêu đang đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy, y nên làm gì đây?

Thật ra trong lòng cô hy vọng Ninh Dạ chọn cách giết chết Cừu Bất Quân, nhưng cô biết Ninh Dạ không phải người như vậy.

Đồng thời, Ninh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Mình nên làm thế nào đây?

Nên làm thế nào đây?

Không giết?

Vậy là bại lộ, hai người đều phải chết.

Nhưng nếu y phải tự tay giết chết Cừu Bất Quân...

Trong lòng y đang run rẩy.

Nhưng hiển nhiên Nhạc Tâm Thiện không định cho y thời gian suy nghĩ quá lâu, đang định quát lớn ảnh hưởng tới tâm thần của y, lại nghe một tiếng rống lớn, Cừu Bất Quân đã xông tới, đột nhiên quỳ rạp xuống trước đại điện: “Đại điện chủ, xin đừng! Lão hủ tuyệt đối trung thành, chưa từng làm trái lệnh chủ nhân! Thù hận giữa lão hủ và Ninh Dạ phát sinh trước khi gia nhập Hắc Bạch thần cung, luật lệ của thần cung không phán xử quá khứ, đại điện chủ đừng vứt bỏ lão phu mà.”

Nói xong đã đi tới ôm lấy bắp đùi của Ôn Tâm Dư: “Chủ nhân, chủ nhân, người nói một câu đi, cứu lão nô với!”

Nói đoạn, nước mắt đã rưng rưng.

Tiếng hô của ông thu hút sự chú ý của mọi người, khiến họ tạm quên Ninh Dạ.

Chiếc khăn che khuất gương mặt của Ôn Tâm Dư, không thấy được vẻ mặt của cô ta, chỉ có đôi mắt sáng rực đầy dữ tợn: “Im miệng, lão già rác rưởi vô dụng này.”

Nói xong đã đá văng Cừu Bất Quân ra.

Cừu Bất Quân lăn lộn, đột nhiên đối mặt với Ninh Dạ, bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ chứng kiến ánh mắt của Cừu Bất Quân, cũng nhận ra tất cả ý nghĩa ẩn trong đôi mắt ông.

Giết ta đi!

Đây chính là tiếng lòng của Cừu Bất Quân.

Cánh tay Ninh Dạ run khẽ.

Ánh mắt y bừng bừng thù hận nhìn vào Cừu Bất Quân nhưng trong tâm hải lại hiện lên bóng dáng đám người Nhạc Tâm Thiện, Lạc Cầu Chân.

Y siết chặt hai nắm tay, run rẩy nhưng lại không thể đánh ra được, cho dù y biết mình dừng lại thêm một giây thôi cũng có thể bị nghi ngờ thêm; nhưng y vẫn không làm được.

Như cũng hiểu được đau xót trong lòng Ninh Dạ, sắc mặt Cừu Bất Quân chợt biến thành dữ tợn, quát lớn với Ninh Dạ: “Ông đây liều mạng với ngươi!”

Ông xông thẳng tới, đấm một quyền về phía Ninh Dạ!

Lực lượng cuồng bạo bộc phát, Cừu Bất Quân tấn công hoàn toàn không lưu thủ, như muốn đánh một đòn đoạt mạng Ninh Dạ, mà đám người đang đứng xem lại không có tới một người định xuất thủ.

Hoàn toàn là bản năng, Ninh Dạ bộc phát chiến ý, toàn thân tỏa ra đao khí bừng bừng.

Sát Thân đao được phát động tới mức tận cùng, cứ thế giao chiến với Cừu Bất Quân.

Nhưng dù sao Cừu Bất Quân cũng là cảnh giới Vạn Pháp, cho dù chiến lực thực tế rất bình thường nhưng cũng mạnh hơn tên Ninh Dạ mới Tàng Tượng hậu kỳ quá nhiều, thời khắc này ông gầm thét đánh ra từng luồng khí lưu đen kịt, không hề lưu tình, đánh trúng người Ninh Dạ. Trên người Ninh Dạ đã có suối máu phun ra, không ngờ lại bị trọng thương.

Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng: “Tên khốn kia, ngươi dám!”

Không thấy hắn có hành động gì, một luồng khí thế hùng vĩ đã quét ngang toàn trường, ép về phía Cừu Bất Quân, khiến Cừu Bất Quân không thể nhúc nhích.

Cứ như bị dây thừng vô hình trói chặt, lơ lửng giữa không trung, cho dù liều mạng giãy dụa nhưng... vẫn không cách nào thoát khỏi.

Ông hét lớn: “Không! Đại điện chủ, ngài không thể làm vậy với ta, ta trung thành tuyệt đối với Hắc Bạch thần cung mà, ta đã cứu mạng Hà đại thiếu gia!!!”

Tiếng hét lan ra ngoài điện.

Tây Phong Tử nhíu mày, hừ khẽ một tiếng, tiếng hét của Cừu Bất Quân không lan ra được nữa.

Nhạc Tâm Thiện đã nhìn về phía Ninh Dạ: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Ninh Dạ chống người chậm rãi bò dậy, nhìn Cừu Bất Quân, lại nhìn Nhạc Tâm Thiện, bái Nhạc Tâm Thiện một cái: “Đa tạ đại điện chủ đã cho Ninh Dạ cơ hội báo thù, Ninh Dạ vĩnh viễn không quên ơn này.”

Nói xong y quang người nhìn sang Cừu Bất Quân: “Cừu Bất Quân, ngươi cũng có ngày hôm nay à! Hôm nay ta nhất định phải lột da ngươi, hủy dung mạo ngươi đi, cho ngươi cảm thụ nỗi đau ngày xưa ta phải chịu đựng!”

Nói đoạn, y giơ tay đánh ra một luồng phù chú, lá phù kia rơi xuống người Cừu Bất Quân, hóa thành một ngọn lửa cháy rực lên.

“Á a a a!” Cừu Bất Quân đau đớn giãy dụa, mà trong mắt Ninh Dạ chỉ có vẻ sảng khoái khi được báo thù.

Thân thể y run rẩy như đang hưng phấn kích động.

Ngay sau đó, Ninh Dạ đánh liền vài chục nhát Sát Thân đao vào người Cừu Bất Quân, không nhát nào trí mạng nhưng lại như đang lăng trì Cừu Bất Quân, chỉ khiến ông càng đau đớn hơn.

Ngay lúc tất cả mọi người chấn động trước hành động tàn nhẫn của Ninh Dạ - bọn họ đã thấy nhiều vụ giết người, nhưng không mấy ai dằn vặt điên cuồng như vậy.

Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư khẽ nhíu mày: “Đủ rồi.”

Cô ta đột nhiên xuất thủ, vung tay lên, ngọn lửa trên người Cừu Bất Quân tắt ngóm

Nhưng ngọn lửa của Ninh Dạ độc ác tới cực điểm, chỉ trong chốc lát đã thiêu đốt toàn bộ gương mặt Cừu Bất Quân, có lẽ do thân thể bị lăng trì, lửa độc chui vào trong cơ thể nên lúc này Cừu Bất Quân đã như người sắp chết, nếu không cứu chữa kịp thời, e là không sống được quá nửa ngày.

Ninh Dạ ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ôn Tâm Dư: “Ôn sư tỷ làm vậy là sao?”

Ôn Tâm Dư nói: “Gương mặt của ngươi bị hắn hủy, bây giờ ngươi cũng đã hủy gương mặt hắn, hai bên đã hòa nhau, cần gì giết chết. Hắn là người của ta, việc sống chết của hắn cũng phải do ta định đoạt. Bây giờ việc này chấm dứt ở đây!”

Nói đoạn, cô nàng bắn một viên dược hoàn vào miệng Cừu Bất Quân.

Thấy tình cảnh này, Ninh Dạ thầm thở phào một hơi.

Giữ được mạng cho Cừu Bất Quân rồi.

Y xuất thủ dằn vặt Cừu Bất Quân là để đợi thời khắc này, y đột nhiên nghĩ ra một chuyện - chắc chắn đây không phải kế hoạch của Lạc Cầu Chân, rất có thể là ý định lâm thời của Nhạc Tâm Thiện.

Nói như vậy là vì kế hoạch này không cần chuẩn bị.

Lạc Cầu Chân nhất định phải đợi tới ngày hôm nay mới xuất thủ, mang ý nghĩa là kế hoạch của hắn cần thời gian, còn bắt Ninh Dạ giết Cừu Bất Quân để thăm dò thì không cần thời gian chuẩn bị - có thể thực hiện bất cứ lúc nào.

Hơn nữa đây không phải hậu chiêu mà là tiên cơ!

Nếu đây là cách làm của Nhạc Tâm Thiện, vậy mọi chuyện cũng dễ dàng.

Vì lòng nghi ngờ của Nhạc Tâm Thiện về Ninh Dạ còn lâu mới kiên quyết như Lạc Cầu Chân - đa phần nghi ngờ của Nhạc Tâm Thiện về Ninh Dạ là do Lạc Cầu Chân ảnh hưởng.

Vì vậy đối với bọn họ mà nói, vẫn có khả năng rất lớn là Ninh Dạ vô tội.

Nếu Ninh Dạ vô tội, như vậy Cừu Bất Quân chết quá oan uổng.

Cừu Bất Quân có kẻm cỏi đến đâu cũng là cảnh giới Vạn Pháp, còn từng lập công cứu Hà Nguyên Thánh, nhưng lại vô duyên vô cớ chết mất, nếu đồn ra ngoài sẽ rất khó nghe. Huống chi rất có thể Cừu Bất Quân còn ẩn giấu ‘Biện Tình bí pháp’, vì vậy một khi ông chết đi cũng là tổn thất.

Bất luận là thể diện hay là công pháp đều khiến Nhạc Tâm Thiện và Ôn Tâm Dư không muốn Cừu Bất Quân chết, có thể thấy được điều này từ biểu hiện của họ trước đây - Hắc Bạch thần cung luôn thích đổi trắng thay đen. Nếu Nhạc Tâm Thiện và Ôn Tâm Dư thật sự muốn Cừu Bất Quân bị giết chết, vậy bọn họ sẽ không lên tiếng như vậy mà dùng cách đường hoàng như ‘Ngươi đã cống hiến cho Hắc Bạch thần cung, Hắc Bạch thần cung sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi’.

Ôn Tâm Dư nói như chém đinh chặt sắt như vậy, ngược lại khẳng định cô ta không định để Cừu Bất Quân chết.

Nhưng cho dù như thế, Ninh Dạ vẫn không dám trực tiếp hạ thủ giết người.

Y chỉ sợ đầu óc Ôn Tâm Dư không kịp đổi ý, hay phản ứng chậm mất một chút, không kịp cứu người.

Vì vậy y chọn cách hành hạ đến chết!

Không còn cách nào tốt hơn để thể hiện thù hận của một người, hơn nữa còn cho Ôn Tâm Dư cơ hội cứu viện.

Đương nhiên, rất có thể cách làm này sẽ khiến Cừu Bất Quân đau đớn mà chết, nhưng Ninh Dạ không thể không đánh cược.

Đây là cách duy nhất để cứu Cừu Bất Quân.

Sự thật chứng minh, y đã đặt cược thắng. Ninh Dạ ra tay độc ác tới cực điểm, nếu không có ai tới cứu chắc chắn Cừu Bất Quân sẽ đau đớn đến chết. Nhưng chính vì là hành hạ đến chết nên chỉ cần cứu giúp kịp thời, Cừu Bất Quân có thể sống được!

Qua một cửa rồi.

Nhìn Cừu Bất Quân đã hôn mê bất tỉnh, Ninh Dạ thở dài một tiếng nhưng trong lòng không hề vui mừng.

Y biết, đây mới là khởi đầu.