Cừu Bất Quân bị bê đi.
Trong sảnh lại khôi phục cục diện đối lập lúc trước.
Phong Đông Lâm nói như chưa xảy ra chuyện gì: “Ninh Dạ, ngươi làm rất tốt. Nhưng chuyện đã bắt đầu, dẫu sao cũng cần giải quyết triệt để thì hơn. Ngươi có nghĩ thế không?”
Ninh Dạ gật đầu: “Phong điện chủ nói đúng lắm, một chuyện đã xảy ra thì sẽ có rất nhiều khả năng. Tuy khuôn mặt của đệ tử thật sự bị Cừu Bất Quân đốt cháy, nhưng chuyện này không thể thay đổi việc đệ tử có thể là người của Thiên Cơ môn. Ví dụ như đệ tử hoàn toàn có thể trốn thoát rồi dịch dung tới tìm vài tán tu trước, chủ động trêu chọc, dụ dỗ họ hủy dung. Cứ như vậy là hoàn toàn hợp lý.”
Y nói như vậy là định phủi sạch quan hệ với Cừu Bất Quân.
Quả nhiên mọi người nghe y nói vậy cũng thấy có lý, cho dù Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn thật cũng không thể vì vậy mà nhận định Cừu Bất Quân là đồng bọn của y, còn có thể bị lợi dụng.
Phong Đông Lâm cười nói: “Ngươi cũng hiểu chuyện đấy. Vậy thì tốt, thế ngươi có biết tiếp theo sẽ có chuyện gì không?”
Ninh Dạ lập tức nói: “Có phải là Tạo Hóa thủy không? Đệ tử đợi lâu lắm rồi.”
Phong Đông Lâm: “Không sai, ta còn nghe nói, ngươi đã bảo Lạc chấp sự là ‘ngươi tìm Tạo Hóa thủy cho ta, ta nhận nhưng tuyệt đối không cám ơn’? Có chuyện này không?”
“Đúng!” Ninh Dạ trả lời thẳng thắn.
Phong Đông Lâm cười ha hả, nhìn sang Lao Huyền Minh, chỉ vào Ninh Dạ nói: “Ta thích thằng nhóc này đấy. Được, được lắm. Đã vậy, bình Tạo Hóa thủy này là của ngươi.”
Nói đoạn, hắn giơ tay lên, một bình Tạo Hóa thủy đã rơi vào tay Ninh Dạ.
“Đa tạ điện chủ!” Ninh Dạ nhận bình Tạo Hóa thủy hô to, giọng nói đầy mừng rỡ.
Lần này không phải là giả.
Ninh Dạ không hề do dự, ngửa đầu lên uống cạn Tạo Hóa thủy, lập tức khoanh chân đả tọa, hấp thu dược lực.
Nhờ tác dụng của Tạo Hóa thủy, gương mặt vốn loang hổ xấu xí của Ninh Dạ được thần dược ảnh hưởng, bắt đầu tái hiện sinh cơ.
Dung mạo tuyệt thế mới chỉ tồn tại có vài giây trên thế gian này lại tái hiện, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không ngờ Ninh Dạ thật sự lại là một đại mỹ nam như vậy.
Trì Vãn Ngưng còn nhìn tới mức ánh mắt lấp lóe, còn không nhịn nổi xông tới nắm lấy tay Ninh Dạ nói: “Không ngờ chàng lại anh tuấn đến vậy, Dương Tử Thu với Hứa Ngạn Văn mà thấy chắc cũng phải kinh ngạc.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Tức là lần này nàng đặt cược đúng chỗ có bảo bối rồi đấy.”
Trì Vãn Ngưng đỏ mặt, đá Ninh Dạ một cái.
Mọi người trên đại điện thấy hai người thể hiện tình cảm như vậy, trong lúc nhất thời càng không biết nói gì.
Ngay cả Phong Đông Lâm cũng không nhịn được ho nhẹ vài tiếng: “Trì Vãn Ngưng, chú ý hành động của ngươi, đây là Động Huyền điện!”
“Vâng.” Trì Vãn Ngưng chẳng hề sợ hãi, chỉ không tình nguyện nhún người một cái rồi quay về chỗ cũ, còn tiện tay bấm mạnh lên mặt Ninh Dạ một cái.
Ninh Dạ cười khổ: “Đừng véo linh tinh, vừa mới mọc lại mà. Sau này còn nhiều thời gian chơi.”
Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ.
Trì Vãn Ngưng gây rối như vậy khiến cho bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên kỳ lạ.
Một lúc sau đám người mới khôi phục tinh thần, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.
Thật ra hành động này là dư thừa, nếu gương mặt của Ninh Dạ là Bạch Vũ hay Thanh Lâm, Doãn Thiên Chiếu đã lập tức kêu lên, đâu để hai người bọn họ trình diễn màn ân ái vừa rồi.
Quả nhiên, Doãn Thiên Chiếu lắc đầu nói: “Không phải.”
Quả nhiên là vậy.
Lạc Cầu Chân thầm thở dài một tiếng.
Cho dù còn có hậu chiêu, nhưng nói thật ra lúc này ngay cả tâm chí vốn kiên định của chính Lạc Cầu Chân cũng có phần dao động
Lời nói này của Doãn Thiên Chiếu khiến cho đám người bên Hắc điện vui mừng, đặc biệt là Lao Huyền Minh, hắn còn cười ha hả.
Nếu Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn, như vậy cấp trên trực tiếp là hắn cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Còn đối với Phong Đông Lâm, đây còn là một trận thắng lớn.
Hắn cười âm hiểm nhìn Nhạc Tâm Thiện: “Đại điện chủ, lần này ngươi không nói được gì nữa chứ?”
Nhạc Tâm Thiện ‘ừ’ một tiếng: “Nếu Ninh Dạ không phải, thế thì chuyện này coi như kết thúc.”
“Kết thúc? Ta thấy chưa chắc”
Phong Đông Lâm cười lạnh: “Chuyện phế tích Vô Thường tự có quá nhiều điểm kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tìm thấy kẻ trong bóng tối. Chỉ có vài người đáng nghi thôi, nếu đại điện chủ đã nghi ngờ một thuộc hạ của Hắc điện ta, vậy ta có nên nghi ngờ một thuộc hạ của Bạch điện không đây? Mọi người thẩm vấn lẫn nhau mới phải chứ.”
Doãn Thiên Chiếu nghe vậy lập tức biến sắc.
Quả nhiên Phong Đông Lâm đã nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu: “Ta nghi ngờ kẻ này âm thầm bán đứng Hắc Bạch thần cung, dẫn tới Hắc Bạch thần cung chúng ta hao binh tổn tướng trong phế tích Vô Thường tự.”
Doãn Thiên Chiếu kinh hãi hét lớn: “Đại điện chủ, oan uổng quá!”
“Ngồi xuống!” Tây Phong Tử đã quát lớn, hoàn toàn không có ý che chở.
Tâm thần Doãn Thiên Chiếu chấn động, biết sau khi mất đi Thường Vũ Yên, bản thân đã không được Tây Phong Tử bảo vệ.
Bây giờ Tây Phong Tử chỉ muốn mau mau chóng chóng tìm ra kẻ ám toán bọn họ ở phế tích Vô Thường tự.
Doãn Thiên Chiếu vội vàng nói: “Phong điện chủ, ngài nói vậy có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ?” Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Tinh Vẫn Thiên Diễn trận chính là chứng cứ.”
“Ta vốn không biết Tinh Vẫn Thiên Diễn trận!” Doãn Thiên Chiếu la lớn.
“Đạo về trận pháp là đạo về tinh nhanh, biết hay không biết cũng không thể kiểm chứng được từ thực lực!”
“Nhưng ngay trước đó không lâu, thậm chí ta còn bị người của Mộc Khôi tông tấn công.”
“Đây lại là một điểm chứng minh ngươi có vấn đề!” Phong Đông Lâm lại nói: “Ở Xích ĐỘ hà, Chung Nam Quỳ của Mộc Khôi tông đích thân ra tay đánh lén, kết quả Minh Tứ Dã còn bị trọng thương mà ngươi lại không có chuyện gì! Nếu Mộc Khôi tông thật sự muốn giết chết ngươi, vì sao ngươi không chết? Rõ ràng ngươi đang cấu kết với Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông cố ý ám sát thất bại, tẩy rửa nghi ngờ cho ngươi. Chuyện tương tự diễn ra cách đâu không lâu, kẻ đánh lén sở trường về thuật ám sát nhưng lại thất thủ lần nữa. Người của ta đã kiểm tra dấu vết, thật ra hai lần ám sát này đều có cơ hội giết chết nhà ngươi, vì sao ngươi vẫn không bị làm sao?”
Doãn Thiên Chiếu nghe vậy ngoác mồm lè lưỡi, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Vì đây là sự thật!
So với nghi ngờ về Ninh Dạ, thực ra điểm đáng ngờ trên người Doãn Thiên Chiếu còn nhiều hơn. Chẳng qua do hắn có quan hệ đặc thù nên không bị nghi ngờ, nhưng sau khi chia tay với Thường Vũ Yên, hắn đã chẳng được ai che chở.
Phong Đông Lâm đã nói: “Chuyện phế tích Vô Thường tự, vấn đề lớn nhất của Ninh Dạ là hắn không thể nhận được tin tức từ sớm. Thế nhưng ngươi thì khác, ngươi là người tham gia vào chuyện này, ngươi vẫn hiểu rất rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Nếu nói tới nghi ngờ, vốn dĩ ngươi là kẻ đáng nghi nhất, mà chuyện Mộc Khôi tông ám sát sau đó lại là gột rửa tội danh cho ngươi, hành động giấu đầu lòi đuôi, ngược lại khiến ngươi bại lộ.”
Sắc mặt Doãn Thiên Chiếu ảm đạm: “Ta không phục, nếu đúng là ta cấu kết với Mộc Khôi tông, vì sao ta phải làm vậy? Còn nữa, vì sao ta phải dùng trận pháp Thiên Cơ môn? Chẳng phải tự bại lộ bản thân à?”
Phong Đông Lâm bèn nói: “Dùng trận pháp Thiên Cơ môn đương nhiên là để dùng giả đánh tráo thật lại dùng thật đánh tráo giả. Ngươi cố tình sử dụng trận pháp Thiên Cơ môn, giá họa lên những phản đồ khác của Thiên Cơ môn, một mặt là che giấu chính ngươi, dù sao ngươi chỉ biết trận pháp của Thiên Cơ môn, mặt khác là khiến thần cung coi trọng ngươi hơn. Dù sao chỉ ngươi mới nhận ra ba kẻ bỏ trốn. Còn vì sao lại làm như vậy...”
Có lẽ động cơ là điều Phong Đông Lâm khó giải thích nhất.
Nhưng ngay lúc này, Vạn Xà Nhân Ma đột nhiên nói: “Về phần nguyên nhân Doãn Thiên Chiếu bán đứng thần cung, thuộc hạ có một suy đoán.”
“Hả?” Mọi người cùng nhìn sang phía Vạn Xà Nhân Ma, Doãn Thiên Chiếu lập tức biết không tốt.
Tây Phong Tử lại biến sắc: “Đủ rồi, đừng nói tới việc này!”
Vạn Xà ‘hừ’ một tiếng: “Thường điện chủ, ta biết nói ra việc này sẽ làm tổn hại danh tiếng của Thường cô nương, nhưng việc này hết sức quan trọng, nên nói rõ thì hơn. Đã đắc tội với điện chủ rồi, mong ngài thứ lỗi.”
Nói xong đã thuật lại chuyện xảy ra ở khu vực sông nước Tây hà.
Nghe được chuyện này, đám người mới hiểu ra, chỉ có Phong Đông Lâm đã biết tức trước. Lúc này hắn chờ Vạn Xà nói xong bèn cười ha hả nói: “Lý do đã rất rõ ràng. Doãn Thiên Chiếu, Thường Vũ Yên thất thân với Lý Vân Kim, trong lòng ngươi thầm ghét bỏ nhưng không thể không thân cận với cô nàng, chắc cũng thấy rất uất ức đúng không? Vừa hay lúc này người của Mộc Khôi tông tới tìm ngươi, nên ngươi nảy sinh ý đồ khác?”