Bên ngoài Động Huyền điện, Triệu Long Quang đang ngồi bất động trong nhà lao.
Hắn đã bị dằn vặt quá lâu, chịu vô số đối đãi không thể chấp nhận nổi.
Tuy hắn còn sống nhưng chẳng khác gì người chết.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện thân thể hắn hiện ra màu đồng xanh cổ quái, trên mặt mọc đầy lông tơ nhỏ bé, hai chân cường tráng quỷ dị, bàn chân hóa thành móng thú, không ngờ lại có hình dạng nửa người nửa yêu.
Dù thế nào Doãn Thiên Chiếu cũng không ngờ mình lại thấy Triệu Long Quang ở đây, hơn nữa hắn còn biến thành hình dạng như vậy, trong lòng kinh hãi bằng chết, vội vàng hỏi Lạc Cầu Chân: “Các ngươi... các ngươi đã làm gì hắn?”
Lạc Cầu Chân lạnh lùng đáp: “Không phải chúng ta làm gì hắn, mà là Thái Âm môn làm gì hắn.”
Thái Âm môn?
Hóa ra Thái Âm môn bắt được hắn?
Nhưng vẫn bị Lạc Cầu Chân đưa tới, cố tình đưa ra ngay thởi điểm này để đả kích tâm linh Ninh Dạ.
Nếu Ninh Dạ là Thanh Lâm, Bạch Vũ của Thiên Cơ môn, như vậy khoảng khắc chứng kiến Triệu Long Quang, chắc chắn tâm thần của y sẽ thất thủ.
Chuyện này còn khiến y chấn động hơn bắt y giết Cừu Bất Quân nhiều. Bảo y giết Cừu Bất Quân, ít nhất Ninh Dạ còn có thể chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng đối mặt với Triệu Long Quang, y lại không hề chuẩn bị.
Nhưng nói ngược lại, nếu Ninh Dạ không quen biết Triệu Long Quang, như vậy khi thấy Triệu Long Quang tối đa chỉ kinh ngạc không biết vì sao trước cửa Động Huyền điện lại đặt một tên tù nhân kỳ quái, tuyệt đối không có vấn đề gì khác.
Lạc Cầu Chân tính toán kỹ càng tất cả mọi thứ, hắn tin tưởng cho dù Ninh Dạ ẩn giấu đến đâu, khoảnh khắc y xoay người chứng kiến Triệu Long Quang, chắc chắn tâm linh cũng bị chấn động.
Nhưng chỉ không nghĩ tới kết quả này.
Ninh Dạ chẳng hề có phản ứng gì.
Khoảnh khắc đó ngay cả Lạc Cầu Chân cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ mình sai thật rồi?
Lẽ nào Ninh Dạ thật sự không phải người của Thiên Cơ môn, từ trước đến giờ hắn vẫn vô tội?
Ngay cả Lạc Cầu Chân cũng thấy tự nghi ngờ bản thân, nói chi những người khác.
Nhạc Tâm Thiện thở dài một tiếng: “Cầu Chân, ngươi nhờ ta, ta đã làm rồi, sự thật cũng đã chứng minh Ninh Dạ thực sự không liên quan tới Thiên Cơ môn. Ngươi có muốn nói thêm điều gì không?”
Lạc Cầu Chân quỳ xuống đất, không biết nói gì: “Thuộc hạ vô dụng, không tìm được hung thủ gây họa trong Hắc Bạch thần cung, xin được nhận tội.”
Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Nếu thế, chuẩn bị chịu hình phạt đi.”
Hắn đang định hạ lệnh bắt lấy Lạc Cầu Chân thì Nhạc Tâm Thiện lại lên tiếng: “Đông Lâm huynh, Lạc Cầu Chân là một nhân tài. Tuy hắn tìm nhầm mục tiêu nhưng vẫn luôn thận trọng tận tụy vì thần cung, thôi bỏ qua việc trách phạt đi, không thì lòng người nguội lạnh, không có lợi cho đại cục.”
Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Tùy tiện nghi ngờ người có công, hãm hại tuần tra viên Huyền Sách phủ, chẳng lẽ đây là đúng?”
Nhạc Tâm Thiện không biện minh, khóe miệng nhúc nhích nhưng không có tiếng động nào phát ra, chứng tỏ đang bí mật nói chuyện với Phong Đông Lâm.
Một lát sau Phong Đông Lâm lại hớn hở: “Hiếm khi thấy đại điện chủ hào phóng như vậy, đã thế tha cho hắn một lần. Chuyện này chấm dứt ở đây!”
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Nhạc Tâm Thiện đã hứa hẹn lợi lộc gì cho Phong Đông Lâm.
Mọi chuyện đã xong xuôi, đám người tản ra.
Chỉ có Doãn Thiên Chiếu còn đứng bên cạnh lồng nhốt Triệu Long Quang, run rẩy nhìn hắn.
“Sư huynh... Đại sư huynh...” Hắn gọi khẽ.
Hắn biết mình không nên gọi, nhưng hắn lại không nhịn được gọi thành tiếng.
Rốt cuộc cặp mắt vô thần của Triệu Long Quang cũng chuyển động, chậm rãi xoay sang, hạ xuống người Doãn Thiên Chiếu. Khoảng khắc hắn nhìn thấy Doãn Thiên Chiếu, toàn thân đột nhiên kích động.
Hắn ngồi bật dậy, lao thẳng tới rìa lồng giam, trừng mắt nhìn Doãn Thiên Chiếu, trong yết hầu phát ra tiếng gầm gừ như thú kêu.
Thậm chí hắn không thể nói nổi một lời.
Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Doãn Thiên Chiếu lại cực kỳ kích động, như đang bảo hắn ‘chạy mau’ Song sau đó, hắn lại như ý thức được điều gì, nhìn Doãn Thiên Chiếu mặc y phục tu sĩ Hắc Bạch thần cung, ánh mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hãi, không thể tin nổi.
Ánh mắt từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ.
“Rỗng!”
Hắn gầm lên điên cuồng, lao đầu vào song sát khiến cho phù văn lóng lánh hiện lên, ánh sáng rực lóe lên bốn phía.
Hắn đâm thẳng đầu vào lồng giam, lực lượng cực kỳ hùng hậu, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Đó là phẫn nộ, là thất vọng, là thất vọng, tất cả những tâm trạng mãnh liệt nhất thế gian hội tụ lại ngay thời khắc này, như lưỡi đao sắc đâm vào tận đáy lòng Doãn Thiên Chiếu.
Hắn lảo đảo ngã lùi lại vài bước, lẩm bẩm: ”Xin lỗi...”
“Gào!!!”
Triệu Long Quang ra sức gào thét, nước mắt chảy xuống như điên, càng khiến lửa giận nổi lên bừng bừng.
Hắn không thể tin nổi, mọi chuyện mà Thiên Cơ môn phải chịu, mọi khổ sở mà mình phải trải qua đều do tên sư đệ trước mặt mang tới.
Nỗi đau vì bị phản bội còn khó chịu hơn hình phạt cải tạo thân thể, làm cho hắn không thể chịu đựng nổi, hắn gào thét điên cuồng, thân thể tỏa ra từng làn sương màu đỏ máu, thời khắc này hai tay đã biến hình, hóa thành móng vuốt yêu thú sắc bén. Bị giết giãy dụa đánh đập điên cuồng như vậy, ngay cả song sắt cũng từ từ biến dạng, thậm chí phù văn bắt đầu vỡ nát.
Đệ tử Thái Âm môn đứng bên cạnh phụ trách trông coi phát ra tiếng cười quái dị: “Đột phá? Lại đột phá lên Yêu Thể Hoàn Hảo ngay thời khắc này à? Ha ha ha ha, sư tổ nói không sai, chấn động tinh thần quá mạnh có thể khiến người ta đột phá ràng buộc, lần dung hợp yêu huyết này đã thành công rồi!”
Nói xong đã ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Thái Âm môn là môn phái yêu tiên duy nhất trong Cửu Đại Tiên Môn, trong đó có một nửa tu sĩ là yêu.
Yêu ma trong thiên hạ đều bị diệt trừ, chỉ có Thái Âm là tiêu dao nhất.
Lý do là vì cả vạn năm nay Thái Âm môn chỉ tập trung dấn thân vào đạo yêu tiên, bọn họ nghĩ đủ mọi cách để sáng tạo ra các loại yêu tiên.
Triệu Long Quang có dị huyết trời sinh, phù hợp nhất với đạo về yêu tiên. Chính vì vậy sau khi Thái Âm môn bắt được hắn, không ngờ lại để hắn sống sót, mang về tiến hành dung hợp yêu huyết, thí nghiệm chế tạo Yêu Thể Hoàn Hảo, tương lai có thể thành yêu tiên.
Muốn đạt tới Yêu Thể Hoàn Hảo rất khó, tỷ lệ thành công rất thấp, Triệu Long Quang may mắn sống sót nhưng còn kém một cửa cuối cùng không thể đột phá được, nào ngờ thời khắc này cho Hắc Bạch thần cung mượn để nhận biết gián điệp, tinh thần của hắn bị chấn động quá mạnh, lại hoàn thành đột phá cuối cùng.
Thời khắc này, Triệu Long Quang đột phá, ngay sau đó thân thể hắn phình to, toàn thân mọc ra lông trắng dày đặc, như một yêu nhân tuyệt thế, xuất quyền đánh về phía lồng giam. Lồng giam có thể giam cầm cả cảnh giới Vạn Pháp lại bị hắn đánh vỡ.
Triệu Long Quang đã gầm thét lao về phía Doãn Thiên Chiếu.
“Hừ!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không thấy hắn có hành động gì nhưng thân thể Triệu Long Quang đột nhiên cứng đờ, sấm sét vô tận lóe lên trên người hắn, ràng buộc Triệu Long Quang, mặc cho hắn xông pha thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Đệ tử Thái Âm môn đã quỳ xuống: “Kính xin đại điện chủ giơ cao đánh khẽ, Yêu Thể Hoàn Hảo này là tác phẩm thành công hiếm thấy của Thái Âm môn, đệ tử cần dẫn hắn về nhận lệnh!”
Xưa nay Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn giao hảo, lần này cho mượn Triệu Long Quang cũng coi như nể mặt Hắc Bạch thần cung.
Nhạc Tâm Thiện cũng không tiện phản đối thỉnh cầu của đệ tử Thái Âm môn, đang định đáp ứng, Lạc Cầu Chân lại đi tới nhỏ giọng nói vài câu.
Nhạc Tâm Thiện nhướn mày suy nghĩ rồi cười nói: “Cũng là một ý hay, thôi được thử một chút đi.”
Nói xong đã quay sang phía pháp tắc đại đạo Thái Âm môn: “Nếu trong Hắc Bạch thần cung ta có người liên quan tới Thiên Cơ môn, như vậy kẻ này vẫn còn giá trị. Thế này đi, tạm thời đặt hắn trong Vấn Thiên sơn, xem có ai âm thầm cứu hắn không. Đợi mấy hôm nữa ta sẽ trả lại hắn cho các ngươi.”
Nói xong giơ tay lên nắm một cái, Triệu Long Quang đã bị vo thành một quả cầu, một lồng giam mới được đẩy tới, Nhạc Tâm Thiện vung tay lên, Triệu Long Quang đã lại bị nhốt vào trong lồng.
Quay đầu nhìn lại, Doãn Thiên Chiếu đã sợ tới mức đứng không vững.
Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử cùng hừ lạnh: “Rác rưởi!”
Nói xong chẳng buồn nhìn tới Doãn Thiên Chiếu, trực tiếp bỏ đi.
————————————————————
Ninh Dạ đi cùng Trì Vãn Ngưng.
Có lẽ do thụ thương, y gần như đặt toàn thân lên người Trì Vãn Ngưng, cũng may đây không phải gánh nặng gì với cô.
Chỉ có điều, Trì Vãn Ngưng biết Ninh Dạ tuyệt đối không phải người bị thương nhẹ mà đặt toàn bộ cơ thể lên người nữ giới như vậy.
Y làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, vì vậy không nói một lời.
Hai người đều im lặng hiếm thấy, cứ thế đi suốt chặng đường, thẳng xuống dưới núi, Ninh Dạ đột nhiên ồ một tiếng.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng đã biến mất tức là đã không bị giám sát nữa rồi.
Y nói: “ĐƯợc rồi.”
Sau đó cứ thế đứng dậy, đâu còn vẻ bị thương không dây nổi?
Hai mắt y mở ra, ánh mắt lóe sáng.
“Chàng...” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn y.
Cuối cùng cô cũng phản ứng lại: “Vừa rồi chàng nhắm hai mắt lại bước đi à?”
“Suỵt!” Ninh Dạ ra hiệu.
Y khẽ mỉm cười: “Bây giờ nàng có thể kể cho ta, vừa rồi ngoài cửa điện có cái gì?”