Bên trong căn phòng nhỏ.
Ninh Dạ nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, nghe cô kể lại.
“Một lồng giam, bên trong là một phạm nhân? Đây là thủ đoạn dùng để đối phó ta à?” Ánh mắt Ninh Dạ lấp lóe ánh sáng: “Chẳng lẽ là...”
Hiển nhiên Trì Vãn Ngưng cũng đoán ra: “Người của Thiên Cơ môn... chắc chắn là người của Thiên Cơ môn. Ta chưa từng thấy người đó, vì vậy ta có thấy cũng không có phản ứng gì. Nhưng nếu lúc đó chàng không tự phong bế tai nghe mắt thấy, đột nhiên gặp được chắc chắn sẽ lòi đuôi. Lạc Cầu Chân cũng thật hung ác, suýt nữa tính kế chàng thành công rồi.”
Ninh Dạ không nhịn được kích động hẳn lên.
Thiên Cơ môn vẫn còn người sống, thật tốt quá.
Nhưng người đó là ai?
Trì Vãn Ngưng hiểu ý của y, lên tiếng an ủi: “Ta hiểu tâm trạng của chàng, nhưng lúc này chàng nhất định phải bình tĩnh. Chắc chắn Lạc Cầu Chân sẽ không dừng tay như vậy đâu, hắn còn âm thầm thăm dò chàng nữa đấy.”
Tinh thần Ninh Dạ lạnh buốt: “Nàng nói đúng, bây giờ ta càng phải bình tĩnh!”
Y đứng dậy từ trong lòng Trì Vãn Ngưng, bước qua bước lại rồi nói: “Bất luận là ai, ta cũng không cần đi hỏi. Nếu ta đoán không sai, không bao lâu nữa tin tức về người này sẽ được công khai.”
“Ý chàng là...”
“Đã đưa ra mồi nhử thì phải lợi dụng một chút mới phát huy được giá trị chứ.”
Ninh Dạ đoán không lầm.
Chỉ một ngày sau, tin tức đã lan truyền.
Thời khắc biết là Triệu Long Quang, Ninh Dạ đau đớn nhắm mắt lại.
Trong Thiên Cơ môn, Triệu Long Quang là người lão luyện chín chắn nhất, có ơn nửa sư phụ với Ninh Dạ, rất nhiều pháp thuật của y là do Triệu Long Quang thay sư phụ truyền thụ.
Nhớ lại năm đó, mỗi lần muốn học chút pháp thuật mới mẻ, Triệu Long Quang luôn nói sư phụ có lệnh không cho phép đệ ham nhiều, thế nhưng bị Ninh Dạ kì kèo đòi hỏi, lại không thể không truyền cho y vài chiêu.
Triệu Long Quang cũng rất nóng tính, khi Ninh Dạ bướng bỉnh không chịu tiến bộ, Triệu Long Quang sẽ đánh thẳng tay, không hề lưu tình.
Có thể nói cái mông của Ninh Dạ ngoại trừ ăn Thiên Cơ côn của Tân Nhiễm Tử, là ăn Diệu Nhật quyền của Triệu Long Quang.
Mãi tới tận bây giờ, Ninh Dạ vẫn còn nhớ cảm giác bị Triệu Long Quang tóm lấy đánh bôm bốp - trong mắt Triệu Long Quang, Ninh Dạ chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng bây giờ nhớ lại, cảm giác bị sư phụ và sư huynh dạy bảo thật tốt đẹp, lúc này có muốn cảm nhận lại cũng không thể được nữa rồi.
Khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Triệu Long Quang và sư phụ cùng tử chiến với tam đại tiên môn, máu nhộm Thiên Cơ phong.
Khi đó y cho rằng Triệu Long Quang đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.
Mà bây giờ hắn đang bị đặt trên Vấn Thiên phong, trở thành mồi nhử câu Ninh Dạ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Dạ lại đau đớn không thôi.
Y nói: “Ta muốn gặp sư thúc.”
“Bây giờ á? Cừu Bất Quân bị thương mới khỏi, tạm thời còn đi lại không tiện, có phải hơi gấp một chút không?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.
“Ta biết. Ta muốn gặp người, không phải vì vội đi cứu sư huynh...” Ninh Dạ rầu rĩ nói: “Ta sợ sư thúc lão nhân gia không nhịn được, liều mạng tới cứu người.”
————————————————
Thiên Tú các.
Cừu Bất Quân nằm trên giường, có thể coi ông đã được cứu, nhưng thương thế quá nặng, cần tĩnh dưỡng một thời gian, vì vậy có thể nằm thì không ngồi.
Nhưng suy nghĩ của ông đã bay về đâu chẳng rõ.
“Long Quang còn sống, Ninh Dạ, con nhất định phải cứu nó!” Ông lão kích động nói.
Khác với những người còn lại, Cừu Bất Quân rất quen thuộc với Triệu Long Quang vì trước đây chính ông đã đưa Triệu Long Quang vào Thiên Cơ môn, đối với ông, Triệu Long Quang như nửa đứa con của ông.
“Đừng kích động như vậy, ông lão. Bây giờ Triệu Long Quang là một mồi nhử, Hắc Bạch thần cung đang chờ các ngươi tới cứu đấy!” Công Tôn Điệp không nhịn được nói: “Hơn nữa rốt cuộc Triệu Long Quang kia là tù nhân hay phản đồ còn chưa biết được. Không khéo hắn của giống như Doãn Thiên Chiếu, cũng là kẻ phản bội, cố ý làm vậy là để đợi các ngươi chui vào bẫy.”
Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Đại sư huynh tuyệt đối không phản bội Thiên Cơ môn.”
“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”
“Bởi vì sư huynh biết Thiên Cơ điện đang trên người ta. Nếu sư huynh phản bội, như vậy mục tiêu mà Hắc Bạch thần cung nghi ngờ sẽ chính là ta chứ ko phải đến bây giờ vẫn không xác định được Thiên Cơ điện đang trên người ai.”
Trước đây khi thoát thân Ninh Dạ đã nói Triệu Long Quang biết chuyện Thiên Cơ điện, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp còn tỏ thái độ nghi ngờ Triệu Long Quang bán đứng Thiên Cơ môn. Cuối cùng chính Ninh Dạ phủ định giả thuyết này, sự thật cũng chứng minh y không sai.
“Được rồi, nhưng cũng có thể tên Triệu Long Quang này là giả, là người khác giả trang có đúng không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục: “Triệu Long Quang thật đã chết rồi.”
“Chuyện này cũng không thể.” Ninh Dạ lại phủ định.
“Lý do.”
“Vì nếu là giả trang, Lạc Cầu Chân không cần nhiều thời gian để mượn sư huynh từ bên Thái Âm môn. Ban đầu chúng ta cũng không biết đại sư huynh còn sống, hắn tùy ý tìm một người giả trang thành đại sư huynh là được, mượn người bên Thái Âm môn rõ ràng là thừa thãi. Vì vậy, chắc chắn đại sư huynh là thật.”
“Ừm, lý do này cũng có vẻ hợp lý. Nhưng Vấn Thiên sơn là cạm bẫy, các ngươi không thể phủ nhận điều này phải không?” Công Tôn Điệp vẫn không phục.
“Chuyện này thì đương nhiên rồi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Người thì là thật, mồi nhử cũng là thật. Đây chính là dương mưu của Hắc Bạch thần cung, Lạc Cầu Chân đang buộc mọi người nhảy vào trong bẫy.”
Có lẽ đây là lần hội nghị ngầm ‘phản Hắc Bạch thần cung’ với nhân số hoàn chỉnh nhất, Trì Vãn Ngưng cũng tới.
Đây cũng là lần đầu tiên Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Diệp gặp nhau, hai cô gái quan tâm tới nhau hơn hẳn những người khác; ngay khi vừa nhìn thấy nau đã bí mật tranh đấu.
Sau đó Công Tôn Điệp hơi nhụt chí.
Cô luôn tự hào về dung mạo, thế nhưng đứng trước Trì Vãn Ngưng, cô vẫn kém hơn một chút, chỉ cảm thấy Trì Vãn Ngưng như có vẻ quyến rũ trời sinh. Nhưng cô là người trong Ma môn, so nhan sắc không bằng thì có thủ đoạn khác, thầm nghĩ, hay là lần sau mình huyễn hóa thử dùng Trì Vãn Ngưng này làm mẫu đi. Hừ, Trì Vãn Ngưng, tuy ngươi có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng sao bằng bà đây một người biến ra cả ngàn, một mình bằng cả vạn cô gái.
Tương tự, Trì Vãn Ngưng cũng đang quán át Công Tôn Điệp. Kể từ khi biết Công Tôn Điệp đang hợp tác với Ninh Dạ, suy nghĩ của cô gái bỗng hơi khác thường, nhưng Trì Vãn Ngưng vẫn hết sức thông minh, chưa từng thể hiện ra ngoài.
Ninh Dạ không biết trong lòng hai cô gái đang tính tính toán toán, vẫn chú ý vào chính sự: “Thật ra nếu muốn cứu đại sư huynh, chắc cũng không khó.”
“Hả?” Mọi người cùng nhìn hắn.
Ninh Dạ nói: “Nếu đã là mồi nhử, chắc chắn thần cung sẽ không bố trí quá nhiều cấm chế ở Vấn Thiên sơn, dù sao bọn họ đang muốn có người tới chứ không phải ngăn cản. Có lẽ bất cứ ai đến đó cũng có thể đi tới bên cạnh đại sư huynh, dễ dàng cứu hắn ra ngoài.”
Trì Vãn Ngưng nghe vậy tán thành: ”Ninh Dạ nói không sai, Hắc Bạch thần cung muốn câu cá, chắc chắn sẽ không ngăn cản người đến cứu. Vấn đề mấu chốt không phải là làm sao để cứu người mà là sau khi cứu người.”
Cứu người thì dễ, nhưng sau đó các đại năng của thần cung sẽ đích thân truy sát, trong tình huống thần cung có chuẩn bị, khó mà thoát được đợt truy sát này.
Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này, nghe hai người nói chuyện mà hai mắt đổ lệ: “Tức là, cuối cùng chúng ta chỉ có thể thấy chết mà không cứu à? Ninh Dạ, ta hiểu suy nghĩ của con. Con nói đúng, đây là cạm bẫy của Hắc Bạch thần cung bố trí sẵn cho chúng ta, chúng ta không thể bước vào... Long Quang...”
Ninh Dạ lại nói: “Con đâu có nói từ bỏ như vậy.”
Hai cô gái kinh hãi: “Ninh Dạ, đừng làm loạn, chuyện này quá nguy hiểm!”
Ninh Dạ chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, người qua lại như khung cửi, qua lại vội vàng, chợt có tiên khách lướt qua, kéo theo dải màu sặc sỡ giữa trời.
Tâm thần Ninh Dạ đã dần dần bay xa.
Giọng nói của y như vang lên từ cõi trời: “Nếu nói theo đạo lý, có lẽ từ bỏ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu thế, báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Ta báo thù Hắc Bạch thần cung là vì đồng môn Thiên Cơ môn tử nạn, không phải vì tiêu diệt Hắc Bạch thần cung mà hy sinh Thiên Cơ môn. Nếu biết có đồng môn rơi vào ngục tù mà không cứu, vậy ta báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Cho dù thế nào, ta cũng không hy sinh đồng môn để báo thù...”
Y dừng lại một chút rồi nói: “Cho dù việc này khó khăn đến đâu, hậu quả nặng đến mấy, ta cũng tuyệt đối không thể từ bỏ khi không làm chút gì!”