Thời gian vừa qua, Hắc Bạch thần cung quả thật vô cùng náo nhiệt, đủ loại tin đồn tầng tầng lớp lớp.
Tin đồn đầu tiên đương nhiên là chuyện Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.
Nhưng tin tức tình yêu của người đẹp và quái vật mới lan truyền chưa được mấy ngày đã có một tin tức nặng ký hơn làm rối loạn nhận thức của mọi người - gương mặt của Ninh Dạ đã khôi phục, hơn nữa còn là một mỹ nam tuyệt thế.
Trong lúc nhất thời đã khiến vô số người choáng váng.
Ninh Dạ lại thành trung tâm bàn luận của kẻ khác, khiến cho hôm nay y có muốn kín tiếng cũng khó khăn.
Còn một tin tức khác chính là cuối cùng Hắc Bạch thần cung cũng công khai thừa nhận Thiên Cơ môn bị bọn họ hủy diệt.
Chuyện này không tính là gì, tin tức Thiên Cơ môn bị hủy diệt lan truyền dã lâu, chỉ có điều công khai thừa nhận như hiện tại quả thật khá hiếm thấy. Có thể nói để bắt được kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Hắc Bạch thần cung cũng không tiếc công khai làm mất thể diện bản thân.
Tuy các đại nhân vật đều cần thể diện nhưng trên thực tế bọn họ hành xử không biết xấu hổ, chuyện tự mâu thuẫn như vậy, trong kiếp trước Ninh Dạ đã chứng kiến vô số lần rồi, ví dụ như hàng ngũ lãnh đạo của nước nào đó.
Ngược lại, Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn lại là một điểm nhỏ không đáng chú ý nhất.
Vấn Thiên sơn không nằm trong Cửu Cung sơn mà là một ngọn núi nhỏ cô lập cách Cửu Cung sơn ngoài trăm dặm.
Đặt Triệu Long Quang ở đây đương nhiên là để tiện cho việc cứu người - càng có cơ hội, đối phương mới càng muốn thử.
Chỉ có hai người phụ trách trông coi Triệu Long Quang, đều là đệ tử của Giám Sát đường, thực lực cũng chỉ có cảnh giới Tàng Tượng.
Còn phía sau bọn họ, trên đỉnh núi phẳng của Vấn Thiên sơn chính là trận pháp giam giữ Triệu Long Quang.
Đây là một trận pháp dạng mở, người bên ngoài có thể đi vào nhưng người bên trong lại không cách nào đi ra.
Sau khi tỉnh giấc, tinh thần Triệu Long Quang có vẻ tốt hơn nhiều. Mà sau khi đột phá, cuối cùng hắn cũng có thể lên tiếng, nhưng vẫn khó mà nói năng được, chỉ có thể phát ra từng chữ một. Vì vậy phần lớn thời điểm hắn vẫn chỉ gào thét điên cuồng, phát tiết nỗi oán hận vô tận của bản thân.
“Gào!” Tiếng gào như con soi nơi hoang dã, khiến Bối Thư Lương phụ trách trông coi hơi mất kiên nhẫn.
“Mẹ nó, suốt ngày gào, không thấy mệt à?” Bối Thư Lương móc lỗ tai, cảm thấy tiếng ồn này đúng là khó chịu.
Thấy đã sắp tới giờ, Bối Thư Lương nói: “Này, tới ngươi rồi.”
Trên tảng đá lớn bên cạnh, Dương Tiễn bất đắc dĩ đứng dậy: “Lại đến giờ hành hình rồi? Thời gian trôi nhanh quá.”
Nói xong đã nhấc sợi roi dài lấp lánh ánh điện đi về phía Triệu Long Quang, không tới gần mà vung roi cái ‘xoạt, quất tới.
Triệu Long Quang tức giận định phản kích, nhưng ánh điện bốn phía ràng buộc hắn lại, khiến hắn không thể ra khỏi trận pháp nửa bước.
Dương Tiến vừa vung roi vừa nói: “Này, ngươi không cần tức giận như vậy. Mỗi ngày ba trận roi là lời dặn của cấp trên. Đằng nào da ngươi cũng dày thịt ngươi cũng béo, có việc gì đâu. Yên tĩnh một chút, ta đánh đủ số roi là sẽ tha cho ngươi.”
Triệu Long Quang vẫn chẳng buồn để tâm, chỉ gào rống điên cuồng về phía Dương Tiến, như muốn xé xác hắn ra.
Dương Tiến thấy hắn như vậy thầm tức giận: “Ngươi vẫn còn hung hăng à? Mẹ nó, ta quất chết ngươi!”
Đùng đùng đùng đùng!
Cây roi lấp lánh ánh điện đánh lên người Triệu Long Quang, quất tới tróc da bong thịt, Triệu Long Quang vẫn như không hề cảm giác được, gào thét điên cuồng, nhưng cuối cùng cũng thốt lên được tiếng người: “Tên... khốn... kiếp... nhà... ngươi!”
Sau khi quất xong trận roi, Triệu Long Quang vẫn hùng hổ như trước, Dương Tiến lại cảm thấy hơi mệt, không khỏi chửi thề một tiếng: “Đúng là cái loại đánh không chết. Được rồi.”
Hắn ném roi đi, đang định trở lại tảng đá lớn nằm ngủ thì thấy một nam tử tuấn tú lãng tử đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào chẳng hay.
“Ngươi là...” Dương Tiến ngẩn ra.
“Ta tên Ninh Dạ.” Ninh Dạ mỉm cười nói.
Là y?
Thân là đệ tử Giám Sát đường, đương nhiên Dương Tiến biết quan hệ giữa Lạc Cầu Chân và Ninh Dạ.
Lạc chấp sự nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giết chết tên này, nhưng ngược lại bị y làm cho mặt mày xám xịt. Nghe nói gương mặt của y là do Lạc chấp sự tốn bao công sức tìm được Tạo Hóa thủy khôi phục, nhưng đối phương lại chẳng hề cảm kích, do đó thành một truyện cười trong môn phái.
Rất nhiều người âm thầm chế nhạo Lạc Cầu Chân tự cho mình là đúng, tiền mất tật mang.
Chỉ không ngờ hình dạng thật của người này lại điểm trai tới vậy.
Vấn đề là sao hắn lại tới đây?
Dương Tiến còn đang kinh ngạc, Bối Thư Lương bên cạnh đã nói: “Ninh tuần tra viên muốn tới xem tên yêu nhân này.”
Dương Tiến như nằm mới mới tỉnh: “Mời tuần tra viên!”
Thân phận và địa vị của Ninh Dạ cao hơn bọn họ, Dương Tiến không dám thất lễ.
Mấu chốt nhất là nơi đây yêu cầu an toàn rất thấp, theo lời Phong Đông Lâm đã dặn, không cần ngăn cản bất cứ ai tiếp cận Triệu Long Quang.
Vì vậy Dương Tiến cũng không định chuốc lấy nhục.
Sau khi lên đỉnh núi, Ninh Dạ đi vào trong trận pháp, Dương Tiến ở bên cạnh nhắc nhở: “Tuần tra viên cẩn thận, đây là Tỏa Yêu trận, chia ra hai tầng trong ngoài. Tuần tra viên đứng ở tầng ngoài là được, nếu bước vào tầng trong, yêu nhân kia có thể tấn công đến ngài.”
“Ừm, hình như Tỏa Yêu trận là trận pháp của Thái Âm môn mà?” Ninh Dạ bèn hỏi.
“Đúng, hình như Thái Âm môn chuyên dùng để đối phó với yêu nhân, chỉ cần có yêu huyết trên người là sẽ bị giam cầm, nhưng người khác lại không có vấn đề gì.” Bối Thư Lương vội vàng đáp lời.
“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ nhìn xung quanh một chút, để ý thấy trong trận còn một tảng đá nhô lên, bèn hỏi: “Tảng đá kia là mắt trận à? Chỉ cần loại bỏ nó là có thể phá trận?”
Dương Tiến mỉm cười nói: “Pháp nhãn của đại nhân chẳng sai.”
Bối Thư Lương lấy làm lạ: “Sao Ninh tuần tra viên lại có hứng thú tới xem yêu nhân này?”
Ninh Dạ thoải mái đáp lời: “Lạc Cầu Chân vẫn cho rằng ta là một trong hai kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Thanh Lâm hoặc Bạch Vũ. Hắn đặt Triệu Long Quang ở đây chẳng muốn muốn dụ ta tới cứu người à?”
Y nói không nhỏ, rơi vào tai Triệu Long Quang lại khiến đối phương ngẩn ra, tiếng gầm cuồng bạo chẳng còn mà ngơ ngác nhìn về phía Ninh Dạ.
Tuy y bị Thái Âm môn cải tạo, hóa thành Yêu Thể nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn rất tỉnh táo, nghe nói như vậy trong lòng sao không sợ hãi, nhưng nhìn Ninh Dạ lại không phải Thanh Lâm hay Bạch Vũ, không thể hiểu vì sao lại như vậy.
Bối Thư Lương ngại ngùng nói: “Đại nhân nói đùa rồi.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta có nói đùa hay không thì các ngươi phải rõ chứ. Chắc Lạc Cầu Chân vẫn luôn hy vọng ta sẽ đến đây mà? Thậm chí bây giờ còn đang ngồi trong bóng tối nhìn ta, chỉ ước ta không nhịn được loại trừ mắt trận, phá tan trận pháp, cứu Triệu Long Quang, như vậy hắn có thể rửa sạch những sỉ nhục mà mình phải chịu trong Động Huyền điện.”
Nói xong Ninh Dạ đã bắt đầu cười ha hả: “Vì vậy ta đã đến. Các ngươi xem, đây là cách hay nhất để đùa bỡn một người. Ta đứng đây nhìn mồi nhử của hắn, không ngừng đụng vào, Cứ như khi đang câu cá, con cá không ngừng chạm vào mồi câu, phao câu rung động nhưng mãi vẫn không chìm xuống, e là kẻ đang cầm cần câu sẽ thấy rất ngứa ngáy, rất khó chịu.”
Nói xong, y đột nhiên giơ tay đánh một luồng phù chú vào người Triệu Long Quang.
Vì vậy thân thể đầy rẫy vết thương của Triệu Long Quang đột nhiên xuất hiện ánh sáng chữa trị.
Dương Tiến và Bối Thư Lương thấy vậy lấy làm lạ: “Ninh tuần tra viên? Ngài làm vậy là sao...”
“Ta đang chữa cho hắn, các ngươi không thấy à?” Ninh Dạ đáp rất thẳng thừng: “Nếu các ngươi cảm thấy đây là chứng cứ thì mau mau báo lên cấp trên.”
Hai người cùng cúi đầu: “Thuộc hạ đâu dám.”
“Đừng khách khí như thế, các ngươi có phải thuộc hạ của ta đâu, chúng ta cứ gọi nhau là sư huynh sư đệ thôi.” Ninh Dạ nói xong lại lấy một ít đồ ăn trong túi giới tử ra ném cho Triệu Long Quang: “Này, cho ngươi, ăn uống cho no nê đi thì tinh thần mới tốt, mới chịu được dằn vặt.”
Nói xong câu này, ánh mắt Triệu Long Quang bừng sáng.
Năm xưa hắn thường xuyên nói câu này khi huấn luyện Ninh Dạ.
Bạch Vũ!
Y là Bạch Vũ!
Triệu Long Quang thầm xúc động nhưng cũng may hắn còn biết khống chế bản thân, không vui vẻ mà hét lớn với Ninh Dạ: “Cút!”
Sư huynh bảo mình cút tức là sư huynh đang lo lắng cho mình, sợ mình bại lộ thân phận vì sư huynh.
Ninh Dạ bèn cười nói: “Con yêu vật này, đúng là không biết điều. Cho ngươi ăn mà ngươi không cần à? Phải biết sống sót thì mới có cơ hội chứ.”
Triệu Long Quang dần dần tỉnh táo lại.
Ánh mắt từ từ trở nên âm trầm lạnh lẽo, hắn gầm nhẹ một tiếng, cầm đồ ăn rơi trên mặt đất, bắt đầu ăn từng miếng một.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ mỉm cười: “Có thế chứ, vậy mới giống một tù binh có chí khí.”
Nói đoạn, y xoay người về phía Bối Thư Lương, Dương Tiến: “Ta không ra tay cứu người, làm thủ lĩnh của các ngươi thất vọng rồi hả? Ha ha ha ha!”
Y ngửa mặt lên trời cười ha hả vài tiếng rồi rời khỏi núi.
Trên Giám Sát đường, Phong Đông Lâm thấy vậy cười khổ: “Tên Ninh Dạ này đúng là thù dai.”
Theo hắn thấy, Ninh Dạ làm vậy cũng không lạ, nếu y không nhân cơ hội đến chế diễu Lạc Cầu Chân một hồi, ngược lại không giống y.
Còn về đệ tử Thiên Cơ môn ẩn nấp trong bóng tối có mạo hiểm cứu người hay không... suy từ bụng ta ra bụng người, từ đầu Phong Đông Lâm đã thấy không thể.