Ngày hôm đó trở thành ngày bi ai cho Hắc Bạch thần cung.
Thiên Nguyên điện trúng tập kích bị phá hủy, Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử thì bị Mộc Khôi tông phục kích.
Do Thiên Nguyên điện bị phá hủy, Hắc Bạch thần cung không nhận được tin cầu viện, lại thêm trong núi đang hỗn loạn, trong lúc nhất thời không thể phán đoán được, cho nên bỏ qua thời cơ cứu giúp.
Mãi tới tận chạng vạng, Hắc Bạch thần cung mới ý thức được không ổn, phái ra đại lượng nhân thủ cứu viện.
Khi đám người chạy tới, tam quỷ của Mộc Khôi tông đã mang người bỏ trốn mất dạng.
Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử may mắn sống sót, nhưng sau khi khổ chiến đã thụ thương.
Nhạc Tâm Thiện trúng Vô Sát chú của Nguyên Mục Dã, sau khi trở về trực tiếp tuyên bố bế quan.
Tây Phong Tử thảm hơn nhiều, người ta chuyên bóp trái hồng mềm, Vân Quỷ - Tử Lão và Chỉ Quỷ - Hà Giang Minh dốc toàn lực tấn công hắn, cho nên hắn trúng tới mười ba loại chú pháp ác độc, tuy dùng thần thông cường đại miễn cưỡng chống cự được nhưng đã bị trọng thương, thần binh bản mệnh vỡ nát, thậm chí nguyên thần cũng tới mức khô cạn.
Theo lời của đại nguyên lão, cho dù sống sót trở về nhưng tu vi cũng giảm sút, cả đời khó lòng tiến bộ.
Về phần Triệu Long Quang, cấm chế trên người hắn vẫn còn, Hắc Bạch thần cung vẫn có thể tìm được hắn, nhưng đã chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Vì Triệu Long Quang đã tới Thiên châu.
Đúng, có cấm chế trên người đấy, thế thì sao?
Ông đây ở Thiên châu, có giỏi thì tới đây mà tìm ta!
Không phá giải được, vậy thì không phá giải nữa!
Lối suy nghĩ của Ninh Dạ nhảy khỏi khuôn khổ cũ, muốn cứu người, chưa chắc đã phải giữ người trong tay mình.
Còn đối với Mộc Khôi tông, hiển nhiên đây cũng là chuyện cực tốt.
Không chỉ vì có thể mượn cơ hội này làm Hắc Bạch thần cung bị trọng thương, quan trọng là nắm được một nhược điểm của Ninh Dạ - có Triệu Long Quang trên tay, Ninh Dạ sẽ càng phối hợp với bọn họ.
Có thể nói đây là kết cục mà hai bên đều thỏa mãn tiếp nhận.
Tuy nói rơi vào tay Mộc Khôi tông chưa tính là được tự do, nhưng chỉ cần Ninh Dạ vẫn còn, Mộc Khôi tông sẽ không bạc đãi Triệu Long Quang, không khéo bọn họ còn có hứng thú bồi dưỡng một yêu tiên thuộc về Mộc Khôi tông...
Điểm đáng tiếc duy nhất là từ đầu đến cuối Ninh Dạ vẫn không có cơ hội nào để nói chuyện với Triệu Long Quang.
Sẽ có, rồi sẽ có ngày như vậy.
Nhìn lên bầu trời cao, Ninh Dạ chậm rãi suy nghĩ.
——————————————————
Giám Sát đường.
Lạc Cầu Chân ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Đã trọn một ngày.
Hắn không ăn không uống, cũng không tu hành.
Có lẽ đây là đả kích lớn nhất mà hắn gặp phải từ khi trở thành chấp sự của Giám Sát đường tới giờ.
Kẻ cấu kết với Mộc Khôi tông, làm hại Hắc Bạch thần cung là Doãn Thiên Chiếu, chuyện này đã hoàn toàn xác thực.
Hắn khổ sở theo dõi Ninh Dạ, cuối cùng chỉ thành một truyện cười.
Còn về Ninh Dạ, ngược lại y càng nổi tiếng.
Công khai tình cảm với Trì Vãn Ngưng, dung mạo khôi phục thành phong hoa tuyệt đại, tuần tra viên của Huyền Sách phủ, khiến y trở thành đứa con cưng mới nhất của ông trời tại Hắc Bạch thần cung.
Biểu hiện trước đây của y, lại thêm lời cảnh báo ở Thiên Nguyên phong, tất cả đều trở thành minh chứng cho sự xuất sắc của y.
Hai năm, tất cả những điều này chỉ trong vòng hai năm.
Rõ ràng tư chất chỉ bình thường, nhưng chuyện mà y gặp lại khiến người ta không thể nghi ngờ.
Có người hâm mộ kỳ ngộ của y, cũng có người bái phục nỗ lực của y, đa số lại khen ngơi năng lực và cách ứng đối của y.
Trong Hắc Bạch thần cung, Ninh tuần tra viên tài hoa hơn người, đầu óc khôn khéo, dung mạo anh tuấn, tu hành khắc khổ, nhân cách khiên tốn, tiếng lành đã đồn khắp nơi.
Hắn và Lạc Cầu Chân bất hòa cũng thành chuyện mà mọi người đều biết.
Lạc Cầu Chân cảm thấy mình như con chó rơi xuống nước, không ai hô đánh đã là may mắn lắm rồi.
Thời điểm đó, hắn từng thất vọng tới cực điểm.
Nếu lúc này Nhạc Tâm Thiện không muốn gặp hắn.
——————————————
Khi Lạc Cầu Chân gặp Nhạc Tâm Thiện, hắn đang ho ra máu.
Máu đặc đen kịt rơi xuống đất, ăn mòn gạch lát bằng bạch ngọc thành một mảng cháy đen.
Thấy Lạc Cầu Chân đi tới, Nhạc Tâm Thiện cười nói: “Vô Sát chú của Nguyên Mục Dã khiến người ta rất đau đầu, e là nó sẽ làm phiền lão phu trong một thời gian tới.”
“Đại điện chủ thần thông vô song, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.” Lạc Cầu Chân nói.
Nhạc Tâm Thiện lắc đầu một cái: “Ta gọi ngươi đến không phải muốn thảo luận với ngươi về chuyện này. Cầu Chân, ngươi có ý kiến gì về chuyện Triệu Long Quang không?”
Lạc Cầu Chân thầm kinh hãi: “Thuộc hạ nào dám còn ý kiến gì.”
Nhạc Tâm Thiện lắc đầu: “Vậy là, ngươi bị thất bại đánh rơi nhuệ khí rồi ư?”
Lạc Cầu Chân thầm đau xót, nhưng không dám nói.
“Nói đi, ta vẫn muốn nghe quan điểm của ngươi. Phó Đông Lưu chỉ ỷ vào Thực Tâm công, hận không thể lôi tất cả mọi người ra thực tâm vấn thần một phen, nhưng lại không biết dẫu thế nào vẫn có một số việc không thể dùng sức mạnh để giải quyết.”
Trong lòng Lạc Cầu Chân, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên: “Đại điện chủ vẫn tin tưởng Cầu Chân à?”
“Cái này phải xem ngươi thể hiện ra sao.” Nhạc Tâm Thiện lạnh nhạt đáp.
Lạc Cầu Chân cắn răng một cái, nói: “Thuộc hạ có vài nghi vấn.”
“Nói.”
“Nếu từ trước tới nay người âm thầm liên thủ với Mộc Khôi tông là Doãn Thiên Chiếu, như vậy việc này có hai điểm nghi vấn. Một, nếu Doãn Thiên Chiếu hành động vì Thường Vũ Yên cô nương, trong lòng căm phẫn liên thủ với Mộc Khôi tông, vậy nghĩa là người này lòng dạ hẹp hòi, trời sinh tướng làm phản. Vì sao loại người như vậy lại bỏ qua cả bản thân mình để cứu Triệu Long Quang?”
Nhạc Tâm Thiện gật đầu: “Đây cũng là nghi vấn trong lòng ta.”
Vấn đề lớn nhất của âm mưu là bất luận ngươi tìm được bao nhiêu lý do, vẫn luôn có chỗ mâu thuẫn.
Vấn đề thứ nhất mà Lạc Cầu Chân đưa ra chính là vấn đề lớn nhất trong bố cục lần này: Doãn Thiên Chiếu không có lý do gì để hy sinh bản thân cứu Triệu Long Quang.
Chuyện này thật sự không phải tác phong hành xử của hắn.
Thấy Nhạc Tâm Thiện đã tán thành với mình, Lạc Cầu Chân có thêm dũng khí, tiếp tục nói: “Vấn đề thứ hai, đó là vì sao Mộc Khôi tông lại phải giúp Doãn Thiên Chiếu như vậy. Nếu nói cứu Triệu Long Quang là để ra tay với đại điện chủ và Chưởng Bạch Sứ, như vậy hiện giờ bọn họ đã thành công, Triệu Long Quang chỉ là một mồi nhử mà thôi, bỏ đi cũng được. Vì sao lại mang về Mộc Khôi tông?”
“Có lẽ vì bọn họ muốn lý giải bí mật yêu tiên của Thái Âm môn.”
Lạc Cầu Chân lắc đầu: “Yêu tiên của Thái Âm môn không phải bí mật gì, các đại tiên môn thù hận lẫn nhau bao năm, còn chẳng rõ hết gốc rễ của nhau. Hơn nữa Doãn Thiên Chiếu ẩn thân trong bóng tối, liên tục bán đứng tin tức của Hắc Bạch thần cung chúng ta, đương nhiên hắn rất quan trọng với Mộc Khôi tông. Vứt bỏ hắn như vậy chẳng đáng tiếc quá à? Nếu ta là Mộc Khôi tông, chắc chắn ta sẽ không vứt bỏ Doãn Thiên Chiếu vì chút lý do như vậy. Phải biết lừa Công Tôn Dạ đi không khó, chúng ta vốn tùy ý buông lỏng, vì vậy bất cứ gián điệp nào của Mộc Khôi tông cũng có thể làm được, tội gì phải hy sinh Doãn Thiên Chiếu? Thậm chí còn dùng hắn làm vũ khí hủy diệt Thiên Nguyên điện.”
“Đúng vậy, đây cũng là một nghi vấn.” Nhạc Tâm Thiện gật đầu.
Giá trị của Triệu Long Quang tuyệt đối không lớn bằng một Doãn Thiên Chiếu ẩn giấu.
Lạc Cầu Chân tiếp tục: “Cuối cùng chính là cái chết của Doãn Thiên Chiếu. Thân thể của hắn bị hạ hai cấm chế cùng lúc. Loại thứ nhất là Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú, thứ này chắc do Vân Quỷ - Tử Lão hạ. Nhưng trong thân thể của hắn còn một loại nữa, cũng chính thứ này đã phá hủy Thiên Nguyên điện, thứ này rất kỳ lạ, không giống thủ đoạn của Mộc Khôi tông. Mà giống như...”
“Thiên Cơ môn.” Nhạc Tâm Thiện nói.
“Đúng, thuật cơ quan của Thiên Cơ môn, hơn nữa dùng người làm cơ quan gánh vác. Doãn Thiên Chiếu bị nhồi đại lượng Nhật Quang tán. Nhật Quang tán không hiếm có, điểm kỳ lạ là số lượng Nhật Quang tán rất lớn. Nhật Quang tán vốn có tính bất ổn, đại lượng Nhật Quang tán bị cưỡng ép nhồi vào thân thể một người, như vậy cần thủ đoạn cực kỳ tinh xảo. Hiển nhiên đối phương lợi dụng Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú để áp chế, khi Vô Niệm Vãng Sinh Tuyệt Sát chú bị khởi động, Nhật Quang tán cũng sẽ bị kích thích, thủ pháp kết nối liên tiếp, thậm chí chặn cả tín hiệu cầu cứu của Chưởng Bạch Sứ, có thể thấy tất cả đã được tính toán kỹ lưỡng... Ta đã kiểm tra thi hài của hắn, tuy không thể tìm hiểu hết mọi bí ẩn, nhưng có thể cảm giác thủ pháp sử dụng Nhật Quang tán không mạnh nhưng rất tinh xảo. Thủ pháp này chưa từng nghe thấy, dẫu trong Thiên Cơ môn cũng không mấy ai làm được.”
Nhạc Tâm Thiện hỏi: “Doãn Thiên Chiếu có biết thủ pháp này không?”
Lạc Cầu Chân đờ người ra, lắc đầu nói: “Ta không biết. Có thể biết, cũng có thể không biết, cũng có thể...”
Hắn không nói tiếp, nhưng Nhạc Tâm Thiện hiểu ý của hắn.
Nhạc Tâm Thiện cười khẽ một tiếng: “Đáp án không ngoài hai tình huống. Một là Doãn Thiên Chiếu đúng là người cấu kết với Mộc Khôi tông, có lẽ chuyện Thường Vũ Yên khiến lương tâm của hắn trỗi dậy, hối hận vì hành động trước kia, vì vậy cuối cùng chọn cách dùng cái chết sám hối. Một cái khác thì... e là phức tạp hơn nhiều, cũng đáng sợ hơn rất nhiều.”
“Vâng.” Lạc Cầu Chân biết bây giờ mình không cần nói gì thêm.
Quả nhiên, Nhạc Tâm Thiện nói: “Phó Đông Lưu của Giám Sát đường, nhận chức mà vô dụng, thân có chức trách nhưng không làm việc chỉn chu, khiến cho Hắc Bạch thần cung ta tổn hại nghiêm trọng. Ta đã xin lệnh của chưởng giáo, bãi miễn hắn. Ta hy vọng ngươi sẽ đảm nhiện vị trí đường chủ Giám Sát đường này.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân kinh hãi: “Thuộc hạ vô dụng, không thể...”
Nhạc Tâm Thiện đã ngắt lời hắn: “Không thể lấy thành bại ra luận anh hùng được. Ta biết năng lực của ngươi, ngươi cứ làm cho tốt. Nếu kẻ trong bóng tối kia vẫn còn, vậy ngươi hãy tìm hắn ra, có vậy mới không phụ kỳ vọng của ta.”
Lạc Cầu Chân không ngờ sau khi mình bại trận thảm hại như vậy mà vẫn được thăng chức, cảm động đến rơi nước mắt: “Ân đức của đại điện chủ, thuộc hạ có tan xương nát thịt cũng nguyện báo đáp!”
Nhạc Tâm Thiện thản nhiên nói: “Ta không cần ngươi tan xương nát thịt, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực. Nhưng phải nhớ kỹ, đừng kích động nữa, cũng đừng tập trung vào mỗi một kẻ.”
Khác với Lạc Cầu Chân, sau khi thẩm vấn ở Động Huyền điện, Nhạc Tâm Thiện không còn nghi ngờ Ninh Dạ.
Theo hắn thấy, Lạc Cầu Chân chỉ nhất thời đâm vào ngõ cụt.
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, Lạc Cầu Chân chỉ có thể đáp: “Thuộc hạ hiểu!”