TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 141: Kết thúc

Khi biết tin Phó Đông Lưu bị điều chuyển, Lạc Cầu Chân thăng chức, Ninh Dạ cũng rất kinh ngạc.

Hắn không ngờ Lạc Cầu Chân thua đau như vậy nhưng vẫn được thăng chức.

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ.

Dẫu sao chuyện Doãn Thiên Chiếu cũng không được hoàn hảo, bản thân Ninh Dạ cũng có thể nghĩ ra những điểm đáng ngờ kia, nhưng hắn không có cách nào giải quyết. Hay có thể nói nếu muốn giải quyết sẽ gây ra càng nhiều vấn đề.

Vẫn có mầm họa, nhân tài lại khó kiếm, Nhạc Tâm Thiện không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trọng dụng Lạc Cầu Chân.

Nhưng cũng may Lạc Cầu Chân đã học khôn, sau khi thăng chức không tới gây sự với y nữa.

Nhưng Ninh Dạ biết, Lạc Cầu Chân chỉ tạm thời ngủ đông.

Hắn không hề từ bỏ nghi ngờ đối với mình, chỉ đang chờ đợi.

Đợi mình xuất thủ, đánh cho mình một đòn trí mạng.

Nhưng Ninh Dạ chẳng buồn để ý tới chuyện đó.

Hai chuyện lớn của y ở Hắc Bạch thần cung, mảnh vỡ Thiên Cơ điện và diệt trừ phản đồ đều đã được giải quyết, giờ còn sót lại chỉ là việc của Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp, à, còn con ả Thường Vũ Yên nữa.

Nhưng Thường Vũ Yên dẫu sao cũng là cháu gái của Tây Phong Tử, tạm thời không tiện động thủ với cô ta, đành phải gác lại.

Còn Công Tôn Điệp muốn y giúp đỡ giết chết Lao Huyền Minh, Ninh Dạ khuyên cô tạm thời bỏ qua ý định đó.

Không chỉ vì Lao Huyền Minh không dễ giết chết, quan trọng hơn là bây giờ Lao Huyền Minh đang là chỗ dựa của y. Xô ngã chỗ dựa của bản thân, sẽ bất lợi cho sự phát triển của Ninh Dạ.

Vì vậy Công Tôn Điệp rất không vui. Ninh Dạ khuyên bảo một hồi, hứa với cô sau này nhất định sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này, lúc này Công Tôn Điệp mới chịu bỏ qua, sau đó lại chạy đi đâu không biết.

Như vậy, tạm thời Ninh Dạ chỉ cần suy nghĩ vấn đề của Trì Vãn Ngưng, sau khi giải quyết xong chuyện này, y định tới Thái Âm môn và Hạo Thiên môn.

Nói cách khác, trong thời gian tiếp theo, y tạm thời không làm mưa làm gió trong Hắc Bạch thần cung nữa.

Nếu thế, Lạc Cầu Chân muốn đợi thì cứ từ từ mà đợi.

Bây giờ việc y muốn làm chính là tập trung tu hành.

Y muốn xung kích cảnh giới Hoa Luân.

——————————————

Xung kích cảnh giới, về bản chất cũng là xung kích bình cảnh.

Là chuyển hóa thay đổi về lượng thành thay đổi về chất.

Người trong cảnh giới Tàng Tượng, ẩn chứa hàng ngàn khí tượng trong người, cơ thể tự thành khoảng trời riêng, tự có huyền diệu.

Nhưng dẫu sao thân thể cũng có cực hạn, sau khi đạt tới mức độ cực hạn thì khó lòng tiến bộ, cần xung kích cảnh giới.

Cảnh giới Hoa Luân là biểu hiện của pháp lực ngưng tụ bên ngoài cơ thể, tuy được đặt tên là Hoa Luân, nhưng tâm pháp bất đồng sẽ được thể hiện bất đồng.

Lấy Hắc Bạch thần cung làm ví dụ, tâm pháp đi theo đạo lưỡng nghi, hiện lên hai màu đen trắng, hìnht ượng âm dương lưỡng nghi, vì vậy đa số Hoa Luân được ngưng tụ sẽ có hai màu đen trắng.

Còn Hoa Luân của Thiên Cơ môn theo đuổi thiên ý, ngàn vạn đại đạo, thể hiện là hỗn độn khó hiểu, huyền ảo dị thường.

Mỗi cá nhân lại có khác biệt.

Với Ninh Dạ, bây giờ vấn đề lớn nhất của y là làm sao kết hợp tâm pháp của Thiên Cơ môn và Hắc Bạch thần cung làm một thể mà không để người khác phát hiện ra.

Cái trước thật ra không khó, chuyện dung hợp tâm pháp các môn phái rất thường thấy, học tập nhiều môn, lấy sở trường bù sở đoản, sáng tạo ra con đường của mình, chuyện này chẳng lạ lẫm gì.

Cái khó là làm sao để người khác không phát hiện ra.

Sau một năm tu hành, Khi Thiên thuật của Ninh Dạ đã có trình độ nhất định, chỉ cần không lộ ra ngoài, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng chưa chắc đã nhận ra được.

Nhưng một khi y tiến vào cảnh giới Hoa Luân, pháp lực ngưng kết, thể hiển ra ngoài, sẽ lại hình thành đặc điểm rõ rệt, Khi Thiên thuật chưa chắc đã giấu diếm được.

————————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân hút tẩu chẹp chẹp: “Nói vậy, con cũng đã tu luyện thành công tâm pháp Thiên Cơ môn?”

“Vâng, dùng tâm pháp Hắc Bạch thần cung làm cơ sở, luyện thêm tâm pháp Thiên Cơ, làm nửa sức mà kết quả gấp đôi, không có vấn đề gì. Chỉ có điều khi xung kích cảnh giới có lẽ sẽ có chút phiền phức, cho nên con muốn nghe ý kiến của sư thúc.” Ninh Dạ rất khiêm tốn nói.

Tuy y khá thông minh nhưng nói tới chuyện tu hành, kinh nghiệm của y còn kém Cừu Bất Quân quá xa.

“Khó, khó, khó.” Cừu Bất Quân nói liền ba chữ khó: “Một khi ngưng tụ Hoa Luân là không thể thay đổi được, trừ phi con vĩnh viễn không vận dụng trước mặt người khác, không thì khó mà không bị nhận ra được. Thiên Cơ luân và Hắc Bạch luân khác biệt quá lớn, trừ phi...”

Ninh Dạ hiểu ý của ông: “Con sẽ không từ bỏ tâm pháp Thiên Cơ môn. Trận pháp cơ quan của Thiên Cơ môn càng tới mức cao thâm thì yêu cầu càng cao. Trong cảnh giới Tàng Tượng còn có thể thay thế được, đến cảnh giới Hoa Luân thì có muốn cũng chẳng được. Cho dù miễn cưỡng sử dụng thì uy lực cũng bị suy giảm.”

“Ừ, ta cũng không muốn con từ bỏ.” Cừu Bất Quân đập tẩu thuốc xuống chân vài cái: “Nếu thế, chỉ còn một cách thôi.”

“Xin sư thúc cứ nói.”

“Cực Đạo.”

“Thế nào là Cực Đạo?” Ninh Dạ không hiểu.

Cừu Bất Quân bèn giải thích cho y.

Hóa ra cái gọi là Cực Đạo là một con đường tu hành đặc thù.

Đó là mọi con đường đều dẫn tới cùng một đích, bất cứ pháp môn tu hành nào đến mức tận cùng thường có cùng phương hướng.

Bí pháp Lưỡng Nghi như vậy, bí pháp Thiên Cơ cũng vậy.

Nếu đạo của lưỡng nghi tu hành tới mức tận cùng, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát bái, huyễn hóa ngàn vạn, cũng có thể dung nạp vô cùng vô tận, chưa chắc đã khác Thiên Cơ môn bao nhiêu. Nhưng đây là biểu hiện khi tu hành tới mức tận cùng.

Còn Lưỡng Nghi Cực Đạo là đạt tới bước này ngay ở cảnh giới Tàng Tượng.

Đây cũng là ‘tầng thứ mười’ trong truyền thuyết.

Thật ra xung kích tầng thứ mười không khó, vì tầng thứ mười này không phải tích lũy về lượng mà là lý giải sâu sắc và chuyển hóa, tương đương đẩy lực lượng đã nắm giữ tới mức tận cùng.

Muốn hình thành tầng mười Cực Đạo không khó, cái khó là xung kích cảnh giới.

Tàng Tượng xung kích lên Hoa Luân, trong tình huống bình thường thì tỷ lệ thành công là năm ăn năm thua, nhưng sau mỗi lần thất bại tỷ lệ thành công sẽ giảm sút, thất bại càng nhiều thì hy vọng càng xa vời.

Còn từ Hoa Luân xung kích lên Vạn Pháp, tỷ lệ càng thấp, cho dù chuẩn bị sung túc cũng chỉ đạt ba thành, đây là giới hạn tối đa, người bình thường khéo chỉ đạt được một hai thành, sau đó số lần thất bại càng nhiều thì tỷ lệ cũng không ngừng hạ thấp.

Chính vì vậy mỗi khi tới thời điểm xung kích cảnh giới, mọi người phải chú ý cẩn thận. Những đan dược trận pháp có thể tăng cường tỷ lệ thành công không khác gì chí bảo trong tiên môn, không chuẩn bị đầy đủ thì không ai dám tùy tiện thử nghiệm.

Còn khi đi theo con đường Cực Đạo, tình hình tu hành sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều, khó lòng khống chế, việc xung kích cảnh giới cũng khó khăn hơn. Nếu vì vậy mà mất đi cơ hội thăng cấp thì cái được không bù nổi cái mất.

Hơn nữa một khi bước lên con đường Cực Đạo, việc tu hành sau này mỗi lần cũng phải đi tới bước này mới được.

Đối với đại đa số người tu tiên, cảnh giới Niết Bàn có lẽ là thứ mà cả đời họ chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới. Trong tình huống đó, theo đuổi cực hạn của cảnh giới nhỏ là cái được không bù nổi cái mất, vì vậy phần lớn mọi người không lựa chọn như vậy. Lâu dần, thậm chí cái tên Cực Đạo cũng không được lưu truyền mấy.

Ngay cả những người như Hà Sinh Mặc, Nhạc Tâm Thiện cũng không dám chọn con đường này.

Nhưng nếu thành công, như vậy trong tình huống mọi con đường đều dẫn đến chung một đích, Lưỡng Nghi Cực Đạo ngưng kết thành Hoa Luân biến hóa ngàn vạn, ẩn chứa thâm ảo vượt xa cùng cấp, biển nhận trăm sông, cho dù dung nhập tâm pháp Thiên Cơ cũng không thể nhìn thấu - thậm chí có nhìn ra cũng vô dụng, vì đại đạo đồng quy, tính chất của nó vốn là như vậy.

Thấy Ninh Dạ suy nghĩ, Cừu Bất Quân không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng nếu đi theo con đường này, mọi bước tu hành đều rất khó khăn, nhất là khi xung kích cảnh giới càng khó. Dẫu là cảnh giới học đồ thì độ khó khi xung kích cũng có thể ngang với từ Hoa Luân xung kích lên cảnh giới Vạn Pháp.”

“Hóa ra là vậy.” Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra.

Cảnh giới Cực Đạo vốn là cảnh giới thật sự viên mãn về mặt ý nghĩa, một khi luyện thành chiến lực sẽ tăng cường rất nhiều, nếu lại dung hợp tâm pháp Thiên Cơ sẽ có càng nhiều ảo diệu, chiến đấu càng mạnh hơn cùng cấp bậc, Ninh Dạ cũng khá hứng thú.

“Nhưng con thật sự muốn thử.” Y cười nói.

Cừu Bất Quân nhíu mày: “Vạn nhất thất bại thì cái được không bù nổi cái mất...”

“Sẽ không thất bại đâu.” Đầu ngón tay của Ninh Dạ bùng lên ánh sáng của Cấn Tự Bí: “Đừng quên con có Cấn Tự Bí.”

Tác dụng lớn nhất của Cấn Tự Bí là phá khốn phá cảnh, năm xưa Thiên Cơ môn từng có vô số đại năng, một trong những nguyên nhân quan trọng là Cấn Tự Bí.

Đối với người nắm giữ Cấn Tự Bí trong Lượng Thiên thuật như Ninh Dạ, xung kích cảnh giới không phải chuyện khó.

Chứng kiến hào quang trong tay Ninh Dạ, ánh mắt Cừu Bất Quân hơi sáng lên: “Con đã hoàn toàn nắm giữ Cấn Tự Bí?”

Ninh Dạ cười đáp: “Không dám nói nắm giữ hoàn toàn, nhưng thăng cấp lên Hoa Luân chắc không thành vấn đề.”

——————————

Nói đến đâu làm đến đấy, ngay hôm đó, Ninh Dạ công khai tuyên bố sẽ đi theo con đường Cực Đạo.

Khi y tuyên bố như vậy, mọi người xôn xao.

Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi thậm chí còn không biết có con đường Cực Đạo, sau khi hiểu lại cảm thấy Ninh Dạ mù quáng, rõ ràng đang tự tìm đường chết.

Không ít kẻ có địch ý với Ninh Dạ còn ngồi đợi xem chuyện cười của y.

Ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng gọi riêng Ninh Dạ đến, nghiêm khắc nhắc nhở không cho y đi theo con đường này.

Câu trả lời của Ninh Dạ là trực tiếp phóng thích lực lượng lưỡng nghi đã bắt đầu hòa hợp, nhìn lực lượng lưỡng nghi đã không thể xoay chuyển lại, Trương Liệt Cuồng đành thở dài một tiếng.

Vậy là Ninh Dạ như một con ngựa hoang dại chạy băng băng vào một con đường không có đường quay lại.

Nửa năm sau, Ninh Dạ tuyên bố bế quan xung kích cảnh giới.

Tin tức này lan truyền khắp thần cung, đây cũng là lần đầu tiên một đệ tử cảnh giới Tàng Tượng xung kích cảnh giới mà khiến mọi người cùng quan tâm.

Đương nhiên, phần nhiều là chờ xem chuyện cười của y.

Nhưng chính những người này lại nhanh chóng mất mặt.

Ba ngày sau, một vầng hào quang bay lên bầu tời, tạo thành một vầng mặt trời rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, sặc sỡ chói mắt, không có đặc tính tiêu chuẩn của Hắc Bạch thần cung là hai màu trắng đen rõ ràng, ngược lại mang theo một cảm giác huyền ảo bí ẩn vô cùng của thiên đại đạo đạo, khiến người ta mong mỏi.

Ninh Dạ, xung kích Hoa Luân thành công.