Phía nam Chấp Tử thành, có lẽ đây là nơi phồn hoa nhất Chấp Tử thành.
Khác với Thiên Tập phong, khu chợ ở đây đa số là tán tu, vì vậy nhưng thứ được buôn bán cũng cực kỳ quái dị, thứ gì cũng có.
Cửa hàng lớn nhất phía nam Chấp Tử thành tên là Tế An phường, chuyên tiêu thụ các đồ vật của tiên môn.
Cừu Bất Quân ngồi hút tẩu ở góc, trông như một ông lão nông thôn già nua, ngơ ngac nhìn mặt đất như đang đếm kiến, nhưng đôi tai lại lắng nghe tất cả mọi thứ xung quanh.
Buổi sáng không có mấy người, việc làm ăn của Tế An phường cũng không được tốt, đã hơn nửa ngày rồi mà chỉ có năm ba vị khách ra vào, phần lớn chỉ mua những vật dụng bình thường.
Nhưng Cừu Bất Quân nhanh chóng đợi được người mình đang chờ.
Một tiểu nha hoàn bước vào trong cửa hàng: “Chưởng quầy, chỗ ngươi có Vô Thiên thủy không?”
Vẻ mặt của Cừu Bất Quân vẫn không hề thay đổi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm xuống đất lại đột nhiên lóe sáng.
Đợi được rồi!
Muốn luyện Ức Nguyên đan thì không thể không có Vô Thiên thủy, còn Vô Thiên thủy không có nhiều công dụng, không mấy ai cần, vì thế cũng ít cửa hàng kinh doanh thứ này, dẫu có thì lượng hàng dự trữ cũng không nhiều.
Trước đó Cừu Bất Quân đã mua sạch Vô Thiên thủy ở hai cửa hàng khác, chỉ còn lại nơi này.
Lúc này chưởng quầy đã đáp: “Có, muốn mua mấy bình?”
“Một bình là đủ.” Nha hoàn đáp giòn giã.
Chưởng quầy đã đi lấy Vô Thiên thủy.
Cùng lúc, Cừu Bất Quân cũng đi tới, trong lòng bàn tay là một nắm Nguyệt Ảnh Hàn Sa.
Theo kế hoạch của Ninh Dạ, chỉ cần rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa lên người muốn Vô Thiên thủy, là coi như Cừu Bất Quân đã hoàn thành nhiệm vụ, Ninh Dạ có thể dùng Côn Lôn kính giám sát bất cứ ai.
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh có một kẻ cưỡi ngựa lao vọt qua, suýt nữa va vào người Cừu Bất Quân, Cừu Bất Quân kinh hãi vô thức né tránh, sau đó là một loạt đòn roi không đầu không đuôi: “Đi đứng không có mắt à!”
Chính kẻ cưỡi ngựa kia đang cầm roi quất lấy quất để vào người Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân thầm phẫn nộ nhưng đang có nhiệm vụ, đành oán hận trừng mắt nhìn kẻ cưỡi ngựa. Hắn là một võ phu hùng tráng, thân thể như gấu, giọng nói như sấm, thấy Cừu Bất Quân trừng mắt nhìn mình lại giơ chân đá vào ngực ông: “Mẹ kiếp, dám trừng mắt với ông đây, ngươi chán sống rồi hả?”
Cú đá này với lực lượng cực lớn, Cừu Bất Quân cũng không tránh được bị đạp lảo đảo, đang thầm nổi nóng thì thấy cô gái kia đã cầm Vô Thiên thuỷ đi ra ngoài.
Chết tiệt!
Cừu Bất Quân không buồn quan tâm tới kẻ cưỡi ngựa kia nữa, quay đầu định đuổi theo.
Bàn tay của gã võ biền kia đã chộp từ sau tới: “Còn định chạy à?”
“Muốn chết à!” Cừu Bất Quân tức giận, trơ mắt nhìn cô gái kia đi khỏi, trong lòng lo lắng, đang định ra tay phế bỏ tên khốn kiếp này thì bên tai vang lên giọng nói của Ninh Dạ: “Đừng ra tay, người ở lại đây, tiếp tục chú ý xem còn ai khác đến mua không.”
Cừu Bất Quân nghe tiếng nói lập tức bình tĩnh lại, Nguyệt Ảnh Hàn Sa trong tay trực tiếp đổi hướng, hất lên người tên võ phu kia rồi cười bồi nói: “Lão già này sai rồi, lão xin lỗi ngài, xin đại nhân thứ lỗi.”
“Thế còn tạm được.” Tên võ phu kia giơ chân đá văng Cừu Bất Quân rồi quay người lên ngựa bỏ đi.
Cừu Bất Quân nhìn võ phu kia đi khỏi, ánh mắt hiện vẻ ngờ vực.
Sau khi nổi nóng, Cừu Bất Quân tỉnh táo lại, đã ý thức được có vấn đề.
Nơi này là Chấp Tử thành, dưới chân Hắc Bạch thần cung, vốn là đất ngọa hổ tàng long!
Từ bao giờ mà một tên võ phu dám kiêu căng như vậy?
Hắn đang nhắm vào mình?
Hay hắn có lai lịch lớn?
Cừu Bất Quân không tìm được đáp án, cũng không đợi được Ninh Dạ trả lời, vì Ninh Dạ đã đi theo.
Nha hoàn đi xuyên qua đám đông, qua hết phố lớn lại ngõ nhỏ.
Ninh Dạ theo sát phía sau, đồng thời suy nghĩ tất cả những chuyện phát sinh rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý.
Khác với bát đại tiên môn còn lại, Yên Vũ lâu là kẻ am hiểu bố trí gián điệp nhất.
Nếu bàn về chiến tranh gián điệp giữa các tiên môn, Yên Vũ lâu thật sự là lão tổ tông.
Chuyện này khiến Yên Vũ lâu trở thành môn phái có tin tức nhanh nhạy nhất trong Cửu Đại Tiên Môn.
Đừng nhìn mấy năm qua Ninh Dạ gây ra không ít phiền toái cho Hắc Bạch thần cung, thật ra Yên Vũ lâu cũng dính tới không ít chuyện.
Chỉ riêng chuyện ám sát mà Ninh Dạ biết, trong ba năm vừa qua đã xảy ra sáu vụ - Yên Vũ lâu có bộ phận chuyên ám sát, khởi nguồn phần lớn thu nhập của bọn họ là đủ loại hoạt động ám sát, có thể nói là tổ chức sát thủ mạnh mẽ nhất Trường Thanh giới.
Cái tên ‘Yên Vũ lâu’ cũng là vì vậy, làm mưa làm gió, như khói như mây, có mặt ở khắp nơi, khó lòng nắm bắt.
Chính vì vậy phương diện phản gián phản truy tung của Yên Vũ lâu, không tính kiếp trước của Ninh Dạ, ít nhất cũng xuất sắc nhất trong số các đại tiên môn hiện nay.
Nếu nói chuyện vừa rồi là Yên Vũ lâu cố tình gây ra, cũng hoàn toàn hợp lý.
Có điều vẫn có điểm không hợp lý - nếu võ sĩ cưỡi ngựa kia là do Yên Vũ lâu sắp xếp thì thủ đoạn quá thô kệch. Trừ phi bọn họ biết trước thân phận của Cừu Bất Quân, không thì làm sao nhắm vào ông như vậy được.
Nhưng nếu không phải thì...
Không đúng!
Ninh Dạ đột nhiên ý thức được điều gì.
Nếu võ sĩ kia chỉ là trùng hợp thì rất có thể Yên Vũ lâu còn bố trí khác.
Lúc này Ninh Dạ đã đến bên cạnh nha hoàn kia, chỉ cần một chốc thôi là có thể vẩy Nguyệt Ảnh Hàn Sa sang.
Nhưng Ninh Dạ đảo mắt xung quanh, bỗng có cảm giác mơ hồ như đang bị thăm dò.
Không khác gì có gai sau lưng.
Ninh Dạ nắm chặt tay, cuối cùng bàn tay nắm Nguyệt Ảnh Hàn Sa vẫn không tung ra, cứ thế bước qua bên cạnh nha hoàn kia, đi về phía trước, trực tiếp đi vào góc bên cạnh nói: “Thiên Cơ, báo cho Tiêu Tiêu, chuẩn bị ở giao lộ phía trước.”
“Đã hiểu.” Ninh Dạ chìm xuống đất, biến mất không còn tung tích.
Nha hoàn kia vẫn đi trên đường, có vẻ hoàn toàn không hề cảnh giác.
Ngay lúc này, một cô gái áo xanh đi từ đằng trước tới, tay còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, ngay khoảnh khắc đi qua nha hoàn, cô gái áo xanh chếch sang bên cạnh một chút, va vào nha hoàn một cái.
Nha hoàn kia kêu ‘ai da’ một tiếng, cô gái áo xanh vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Ngươi không sao chứ?”
Nha hoàn liếc mắt nhìn Vô Thiên thủy trong tay, may mà không rơi, cô nàng trừng mắt với cô gái áo xanh: “Đi đứng cẩn thận một chút.”
Nói xong lập tức bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nha hoàn, cô gái áo xanh mỉm cười, tiếp tục đi, lúc qua bên cạnh Ninh Dạ, cô gái hạ giọng nói: “Thả xong rồi.”
Ninh Dạ gật đầu, đã tự tìm một quán rượu ngồi xuống, tùy tiện gọi hai món ăn sáng, tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện.
Hình ảnh hiện lên trong Côn Lôn kính, nha hoàn kia đi thẳng một mạch tới một căn nhà.
Trong nhà là một nam tử áo xám, không thấy rõ gương mặt.
Nha hoàn kia đưa Vô Thiên thủy sang: “Mua được rồi.”
Nam tử áo xám kia cầm Vô Thiên thủy đi khỏi.
Mẹ nó!
Ninh Dạ nổi giận.
Đám Yên Vũ lâu này rõ là cẩn thận.
Manh mối vừa tìm được đã đứt đoạn.
Ninh Dạ biết không thể chờ thêm được, lập tức lao ra khỏi quán rượu truyền âm: “Thiên Cơ, thay đổi mục tiêu, tìm một nam tử áo xám cao khoảng sáu thước bẩy tấc, đi giày mây, đi ra từ số bốn mươi hai phố Đại Danh tới phía tây, ngươi tìm ra hắn trước đã.”
“Nhưng ta không có Nguyệt Ảnh Hàn Sa.” Thiên Cơ vừa truyền tin cho Chấp Tử thành xong, lúc này không ở bên cạnh Ninh Dạ.
“Cứ theo dõi hắn đã rồi tính.” Ninh Dạ vội vàng đi về hướng tây.
Vừa đi được vài bước lại thấy nha hoàn kia ra khỏi căn nhà số bốn mươi hai, cúi đầu, dáng vẻ vội vã.
Thấy nha hoàn kia, trong lòng Ninh Dạ hơi động.
Không đúng!
Ninh Dạ để ý thấy vẫn là nha hoàn kia nhưng đã thay quần áo, mặc trang phục phụ nữ nông thôn.
Hả?
Trong lòng Ninh Dạ hơi ngạc nhiên, đột nhiên ý thức được điều gì, chuyển hướng về phía nha hoàn.
Thấy cô gái kia đi chưa được bao xa đã lại quay về khu chợ ở phía nam thành, vào một cửa hàng khác.
Hóa ra cứ điểm của bọn họ vốn ở đây, lúc trước chỉ đi vòng vo.
Lúc này, Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên trên có đề ba chữ lớn: “Sương Nguyệt phường.”