TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 145: Án mạng

Sau khi Trì Vãn Ngưng đề xuất yêu cầu, cô nhanh chóng nhận được câu trả lời đồng ý với thỉnh cầu của cô, nhưng lại tỏ ý chỉ có thể gặp một người, cô phải tự lựa chọn.

Trì Vãn Ngưng lại không thấy nghi ngờ gì chuyện này, chỉ có điều chuyện gặp ai lại thấy khó khăn, sau khi nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cô cảm thấy chọn Linh di đối xử với cô tốt nhất. Tuy chuyện này sẽ khiến Yên Vũ lâu ý thức được tầm quan trọng của Linh di với cô, nhưng dù sao cũng tốt hơn cảnh người ở tận cuối chân trời.

Muốn đưa người từ Yên Vũ lâu đến đây cũng cần có thời gian, vì vậy tiếp đó Trì Vãn Ngưng tạm thời không có hành động gì, còn Ninh Dạ lại bắt đầu tra xét toàn diện Sương Nguyệt phường.

Đã có mục tiêu sáng tỏ, việc tra xét sau này cũng thuận tiện hơn nhiều.

Bắt tay từ phạm vi bên ngoài, Ninh Dạ nhanh chóng nắm được rất nhiều người có thể có quan hệ với Yên Vũ lâu.

Không tra không biết, vừa tra xét là bị dọa tới nhảy dựng lên.

Mới tra xét bước đầu, Ninh Dạ đã phát hiện số người tình nghi liên quan tới Yên Vũ lâu có tới hơn trăm, loại bớt những người phán đoán sai lầm thì ít nhất cũng phải vài chục người.

Đây mới là một góc của núi băng, nếu phân tích như vậy, e là chỉ trong ngoại vi của Chấp Tử thành cũng có tới vài trăm gián điệp của Yên Vũ lâu.

Đây mới chỉ là một mình Chấp Tử thành.

Chắc chỉ có Yên Vũ lâu mới có thể cài cắm bạo tay như vậy.

Hôm nay Ninh Dạ đang tu luyện như thường ngày.

Đột nhiên nghe bên ngoài có người nói: “Ninh tuần tra viên.”

“Có chuyện gì?”

“Lao sứ cho mời, có chuyện khẩn cấp.”

Hả?

Lao Huyền Minh tìm mình?

Bình thường tuần tra viên của Huyền Sách phủ hành động khá tự do, nhưng tình cờ lại có một số việc cần điều động.

Thường thì chuyện này tương đối quan trọng.

Lao Huyền Minh chủ động gọi mình tới chứng tỏ đã xảy ra chuyện.

Ninh Dạ không hề do dự, lập tức đi ra ngoài động: “Bây giờ Lao sứ đang ở đâu?”

‘‘Chấn Vân hiên.’‘

——————————————————

Chấp Tử thành, Chấn Vân hiên.

Đây là một quán trà, thanh nhã yên tĩnh, cũng là nơi một số tu sĩ có địa vị hơi thấp tụ tập lúc rảnh rỗi.

Khi Ninh Dạ đi tới, chỉ thấy Lao Huyền Minh đang đứng trong quán trà, sắc mặt âm trầm,Trước mặt hắn còn có một thi thể.

“Lao sứ!” Ninh Dạ hành lễ với Lao Huyền Minh.

“Không cần đa lễ.” Lao Huyền Minh chỉ thi thể kia: “Xem thử đi.”

Ninh Dạ đi tới, tâm thần chấn động.

Y từng thấy người chết này, chính là võ sĩ ở khu chợ phía nam, hôm đó hắn đã tông vào Cừu Bất Quân.

Sao hắn lại chết ở đây?

Quan trọng là vì sao người này lại khiến Lao Huyền Minh đích thân xuất mã?

Phải biết những vụ án như vậy ở Chấp Tử thành thường do Ôn Tâm Dư phụ trách, thường thì Huyền Sách phủ sẽ không lo tới.

Thời khắc này Ninh Dạ trấn định lại, kiểm tra thi thể một chút rồi nói: “Bên ngoài không bị thương, nội tạng vỡ nát, nguyên thần tiêu vong, chết tới mức không thể chết hơn. Lao sứ, người này là ai?”

Lao Huyền Minh đã nói: “Hắn tên là Giang Đại Chuy, vệ sĩ của Trấn Bắc phủ.”

“Trấn Bắc phủ?” Ninh Dạ kinh ngạc: “Trấn Bắc phủ ở Liệt châu?”

“Đúng, hắn là một trong những hộ vệ của đặc sứ Cực Chiến đạo được phái tới lần này.” Lao Huyền Minh trả lời.

Hóa ra là hộ vệ đặc sứ, Ninh Dạ biết chuyện này.

Nhắc tới thì chuyện này còn có liên quan tới y.

Chính vì có Ninh Dạ, Hắc Bạch thần cung liên tục chịu thiệt trước Mộc Khôi tông, vì trả thù, Hắc Bạch thần cung chủ động cải thiện quan hệ với xung quanh.

Trong đó, Cực Chiến đạo là đối tượng mà bọn họ lôi kéo lấy lòng.

Đệ nhất tiên môn ở Liệt châu chính là Cực Chiến đạo, khác với Hắc Bạch thần cung, bọn họ chia thành năm phủ quản lý năm khu vực khác nhau, Trấn Bắc phủ chính là một trong số đó.

Trấn Bắc Vương - Từ Liệt còn là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Cực Chiến Đạo, được tôn là Diệt Tuyệt Vương.

Từ xưa tới nay Diệt Tuyệt Vương vốn ngang ngạnh, cho nên thủ hạ cũng là hạng người thô bạo, thân là hộ vệ của đặc sứ chẳng trách tên này dám tùy ý đánh đập người khác giữa đường ở khu nam thành.

Vấn đề là, sao hắn lại chết ở đây?

Lao Huyền Minh đau đầu nói: “Hộ vệ của đặc sứ đột nhiên tử vong, đặc sứ nổi giận bắt chúng ta nhất định phải tìm ra hung thủ, bằng không có thể sẽ ảnh hưởng tới chuyện của cấp trên.”

Chẳng trách Lao Huyền Minh phải đích thân hành động.

Sau khi hiểu đầu đuôi câu chuyện, Ninh Dạ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Bọn họ muốn người, ngài sắp xếp cho bọn họ một người là được.”

Hắc Bạch thần cung am hiểu nhất là đổi trắng thay đen, chẳng phải chuyện thể diện thôi à? Tùy tiện sắp đặt một con dê thế tội, nhìn vẻ ngoài có vẻ hợp lý là được, đây là chuyện Hắc Bạch thần cung thường làm.

“Lần này thì không được.” Lao Huyền Minh lại lắc đầu: “Tuy người của Cực Chiến đạo hơi ngu ngốc nhưng lần này đặc sứ lại chẳng phải loại hồ đồ. Nếu chúng ta không thể giao được thủ phạm, rất có thể đối phương sẽ nhận ra, nhân cơ hội làm khó dễ.”

‘‘Đặc sứ là ai?’‘

“Một nữ nhân tên là Tần Thì Nguyệt, là tâm phúc bên cạnh Trấn Bắc Vương. Đừng nhìn cô ta chỉ là Hoa Luân cảnh, nhưng cực kỳ khôn khéo, đám đầu đất kia rất nghe lời cô ta.”

“Nếu lợi hại như vậy thì để cô ta tự mình phá án là được mà?”

“Cô ta thì chịu đấy nhưng thần cung lại không thể đáp ứng. Chuyện xảy ra trong địa phận của thần cung, nếu để một người ngoài như cô ta phá án thì chúng ta đâu còn thể diện nữa?” Lao Huyền Minh đau đầu nói: “Ninh Dạ, ta vẫn luôn coi trọng ngươi. Ta hy vọng lần này ngươi có năng lực chia sẻ giúp ta.”

“Nhất định không làm Lao sứ thất vọng!” Ninh Dạ trả lời.

Khi nói chuyện, Ninh Dạ cũng luôn quan sát toàn bộ phòng trà - thời đại này tuy thủ đoạn điều tra rất kém cỏi nhưng vẫn hiểu nguyên tắc giữ nguyên hiện trường, vì vậy cơ bản là hiện trường vẫn được bảo lưu nguyên vẹn.

Ninh Dạ lục soát cẩn thận rồi nói: “Đồ đạc trong phòng trà không đổ vỡ, không có dấu vết giao thủ, có thể do người quen gây ra.”

“Chưa chắc.” Lao Huyền Minh lắc đầu: “Thực lực đủ mạnh, ra tay bất ngờ, vẫn có thể một đòn giết chết.”

Thời đại khác biệt, có rất nhiều kinh nghiệm của kiếp trước không thích hợp với kiếp này.

Trong thế giới của cường giả này, cho dù là người xa lạ cũng có thể vô thanh vô tức giết chết một người, huống chi Giang Đại Chuy chẳng qua chỉ là Hoa Luân cảnh, nếu Vạn Pháp xuất thủ thậm chí không cần đích thân tới cũng có thể dễ dàng giết chết hắn trong chớp mắt.

Ngược lại, nếu là kẻ thực lực không đủ, dẫu là người quen đánh lén cũng chưa chắc đã giết được người chỉ trong một đòn, từ đó phát sinh chiến đấu.

Nhưng Ninh Dạ nói vậy cũng tự có nguyên nhân.

Y nói: “Liệt châu là nơi lạnh lẽo, mọi người thích rượu không thích trà, loại võ phu như Giang Đại Chuy thường không vô cớ tới uống trà, quá nửa là tới gặp ai đó. Trên khay có hai cái chén, có thể thấy lúc đó còn có một người ở đây, chưởng quầy của quán trà có đây không?”

“Đã chết rồi, cả tiểu nhị cũng đã chết.” Lao Huyền Minh chỉ ra đằng sau, Ninh Dạ nhìn lại, thấy một đống thi thể vắt ở đó.

Thật độc ác!

Không để lại một người sống.

Ninh Dạ quan sát một chút, phát hiện tất cả đều là một đòn mất mạng.

“Không có ai động vào thi thể ở đây chứ?” Y hỏi.

“Không có.” Một thuộc hạ Huyền Sách phủ ở phía sau lên tiếng.

“Vậy thì lạ rồi.” Ninh Dạ lẩm bẩm.

“Hả?” Lao Huyền Minh nghe được ẩn ý trong lời của y: “Có phát hiện gì à?”

“Vì sao tất cả mọi người trong quán trà đều tập trung ở chỗ này? Có vẻ như để tiện cho người này xuất thủ.” Ninh Dạ vừa nói vừa đi tới, đứng bên một cỗ thi thể, khoa tay một chút: “Đây là người đầu tiên bị giết...”

Sau đó y đi thẳng tới cửa, vừa khua tay vừa nói: “Đây là người thứ hai, thứ ba...”

Ninh Dạ đi một vòng trong phòng rồi nói: “Tất cả đều bị trúng chưởng trên trán, chỉ một đòn là chết. Vậy tức là trước khi chết bọn họ đều đứng đối mặt với hung thủ. Thú vị, chẳng lẽ hung thủ cứ thế giết tới, thậm chí không có ai thoát thân? Hay là hung thủ chỉ biết tấn công chính diện, nhất định phải ép người ta đối mặt với mình thì hắn mới xuất thủ?”

Lao Huyền Minh nghe vậy cũng thấy kinh ngạc: “Ý của ngươi là... bọn họ tự nguyện chịu chết?”

“Cũng có thể bị khống chế.” Ninh Dạ nói, thi triển đao khí, đã mổ bụng một người chết.

Y muốn khám nghiệm tử thi.