TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 146: Đặc sứ

Trong kiếp trước, Ninh Dạ chưa từng học khám nghiệm tử thi, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới hành động của y trong thế giới hiện tại.

Dấu vết của tiên pháp rất rõ ràng cho nên thường thì những ai biết tiên thuật đều có thể nhận ra một chút manh mối, điểm khác biệt là có chịu làm không, có biết quan sát hay không.

Kẻ còn dùng người sống làm cơ quan như Ninh Dạ vừa vặn am hiểu chuyện này, tuy chưa chắc đã chuyên nghiệp.

Nhưng may là người phá án không mấy chuyện nghiệp, còn người gây án cũng chẳng chuyên nghiệp đến đâu.

Trong thế giới có biết bao kẻ kém cỏi hơn, Ninh Dạ không cần mình giỏi đến đâu, chỉ cần cao minh hơn đối thủ một tẹo là được.

Cho nên y nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.

“Là một loại thủ đoạn khống chế tâm thần nào đó, nhưng không phải pháp thuật mà là dược vật.” Ninh Dạ nói.

“Có chắc không?” Tâm thần Lao Huyền Minh chấn động.

Ninh Dạ không trả lời mà nhìn xung quanh, đột nhiên đi tới một lư hương ở bên cạnh.

Trên lư hương còn lưu lại lỗ cắm hương và tàn hương, thế nhưng không thấy hương đâu. Trong tình huống bình thường, do cắm trong lư hương nên hương không thể cháy hết.

Ninh Dạ mỉm cười: “Hương bị mang đi, xem ra là thứ tương tự như Mê Thần hương.”

“Mê Thần hương? Yên Vũ lâu?” Lao Huyền Minh ngạc nhiên.

Mê Thần hương là đặc sản của Yên Vũ lâu, lũ người này giỏi nhất là đạo về ám sát, thủ đoạn quỷ dị, sử dụng các vật phẩm phụ trợ, thậm chí từng có thành tích kinh người Hoa Luân ám sát Vạn Pháp.

“Rất có thể.” Ninh Dạ lại càng vui vẻ.

Mình đang cố nhịn không tới gây sự với Yên Vũ lâu, ai ngờ bọn họ lại tự đưa tới cửa.

Nhưng Lao Huyền Minh lại chẳng lạc quan như vậy: “Yên Vũ lâu là lũ chuột trốn trong cống ngầm, ngươi có biết bọn họ ở đó thì cũng không biết vị trí chính xác là đâu.”

Ta biết chứ.

Ninh Dạ thầm nghĩ.

Nhưng biết xuông cũng vô dụng, cần có chứng cứ và manh mối xác thực hơn.

Lúc này Ninh Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vì sao người của Yên Vũ lâu lại muốn ám sát một vệ sĩ bình thường?”

Lao Huyền Minh trả lời: “Chắc là biết người của Cực Chiến đạo tới, muốn phá hoại chuyện nghị hòa này.”

Ninh Dạ lại không vừa ý với đáp án này.

Muốn phá hoại chuyện nghi hòa này thì thủ đoạn hiện giờ quá thấp kém ám sát Tần Thì Nguyệt chẳng tốt hơn à?

Trên thực tế, Ninh Dạ hiểu chỉ cần cấp trên có ý giao hảo, vụ án Giang Đại Chuy tử vong chẳng là gì, không thay đổi được đại cục, tối đa chỉ cho Cực Chiến đạo thêm chút vốn liếng đàm phán thôi.

Vì vậy, nếu nói mục đích ám sát một vệ sĩ là phá hoại chuyện nghị hòa, lý do này không thể thành lập.

Nhưng mặt khác, nếu người của Cực Chiến đạo đích thân ra tay, thân là người cuối cùng được lợi, ngược lại rất có khả năng.

Có lẽ do là kẻ theo thuyết âm mưu bẩm sinh, xét theo góc độ ai được lợi thì kẻ đó đáng nghi nhất, Ninh Dạ thà nghi ngờ chuyện này là do Tần Thì Nguyệt sai khiến.

Nhưng như vậy vẫn không thể giải quyết được hai vấn đề, một là phương thức xuất thủ của người bên Cực Chiến đạo không phải như vậy, bọn họ muốn ra tay giết ai, quá nửa là toàn bộ thân thể đối phương nát bét. Hai là người của Cực Chiến đạo cũng không ủng hộ cách làm này. Không phải đám người này đoàn kết đến mức nào mà là người của Cực Chiến đạo ghét nhất là thủ đoạn ám sát.

Nếu nói người của Yên Vũ lâu là loại có thể ám sát thì không chiến đấu chính diện, vậy người của Cực Chiến đạo lại khác hoàn toàn, ai nấy chẳng khác nào Trương Liệt Cuồng trời sinh, có thể đối đầu chính diện thì tuyệt đối không ám sát.

Đúng rồi, ban đầu Thất Sát thiên đao được truyền từ Cực Chiến đạo, mãi tới tận bây giờ ở Liệt châu vẫn còn Thất Sát môn, lệ thuộc vào Trung phủ, trong đó có vài vị cường giả tu luyện Thất Sát thiên đao.

Lúc này Ninh Dạ đã thu tàn hương, giao cho một đệ tử: “Giao cho Thần Cơ đường kiểm tra, xem có phải Mê Thần hương không.”

Đệ tử kia đem tàn hương đi.

Ninh Dạ đã trở lại gian ngoài, đi tới bên cạnh thi thể Giang Đại Chuy: “Giang Đại Chuy thân là vệ sĩ của đặc sứ mà lại chạy ra gặp một người ngoài, trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Thuộc hạ muốn nói chuyện với Tần Thì Nguyệt.”

“Ngươi có chắc không?” Lao Huyền Minh do dự một chút: “Thật ra chỉ cần xác nhận chuyện này do Yên Vũ lâu xuất thủ là chúng ta có thể báo cáo kết quả lên bên trên rồi.”

Tính cách của hắn và Phó Đông Lưu chẳng khác gì nhau, chuyện gì cũng qua quýt lấp liếm cho xong.

Nhưng Ninh Dạ lại chẳng phải Lạc Cầu Chân, y nói: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu bắt được một hai người của Yên Vũ lâu chẳng tốt hơn sao?”

Lao Huyền Minh hưng phấn: “Ngươi bắt được à?”

“Đầu tiên phải nói chuyện với Tần Thì Nguyệt đã... Nếu là người của Yên Vũ lâu xuất thủ, vậy thuộc hạ nghi ngờ có thể người này ở bên cạnh Tần Thì Nguyệt. Xác định là người của Yên Vũ lâu chỉ là hoàn thành vụ án được giao, bắt được uy hiếp bên cạnh đặc sứ mới là đại công.” Ninh Dạ cho Lao Huyền Minh đáp án mà hắn thích nghe nhất.

——————————————————

Ngay khi thấy Tần Thì Nguyệt, Ninh Dạ đã cảm thấy đây là một nữ nhân khó đối phó.

Cái tên Tần Thì Nguyệt rất giàu ý thơ, nhưng vẻ ngoài của cô ta lại khác hẳn tên của mình.

Cô ta không có mái tóc dài thường thấy ở tu tiên giả mà để tóc ngắn hoạt bát, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có thể nói không phải loại mỹ nữ truyền thống mà giống như loại mỹ nữ nước ngoài thường xuất hiện trên bìa tạp chí trong kiếp trước của Ninh Dạ.

Ánh mắt của cô ta cực kỳ sắc bén, toát lên thần thái tự tin.

Cô ta mặc một bộ váy ngắn quấn ngực thắt eo, để lộ hai cánh tay màu cổ đồng và đôi chân rất dài, trang phục này dẫu có đặt ở thế giới hiện đại cũng có thể coi là đáng kinh ngạc; kể cả Liệt châu với tính cách dân chúng dũng mãnh, cách ăn mặc này cũng rất hiếm thấy.

Trên lưng cô nàng đeo hai thanh loan đao, lưỡi đao rất cong, thân đao dài kéo tới tận mông, chuyện này khiến cô ta không thể ngồi được.

Cho nên cô ta đang đứng.

Đứng trên bậc thang của đại sảnh phủ đặc sứ, nhìn từ trên cao xuống Ninh Dạ bên dưới.

Xét theo hình tượng của cô nàng, có thể thấy đây là một nữ nhân cực kỳ ngang ngược.

Nhưng khi cô ta mở miệng, Ninh Dạ lập tức hiểu Tần Thì Nguyệt không phải loại đơn giản, dũng mãnh ngang ngược chỉ là vẻ ngoài của cô ta, hay là cách mà cô ta buộc phải lựa chọn để hàng phục đám người dã man bên cạnh mình, còn ẩn dưới bề ngoài ngông cuồng hoang dại đó lại là sự khôn khéo hiếm thấy.

“Giết mấy người bình thường thôi, cần gì tới Mê Thần hương. Manh mối này có vấn đề.” Cô ta nói.

Lời ít mà ý nhiều, nhưng đi ngay vào trọng tâm.

Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng thấy kỳ lạ nên mới tới gặp đặc sứ.”

Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao Giang Đại Chuy lại tới đó?”

“Đúng.”

‘‘Hắn tới gặp một người.’‘

“Ai?”

“Không nói được.”

“Hóa ra là người của Hắc Bạch thần cung, ta hiểu rồi.” Ninh Dạ cười nói.

Tần Thì Nguyệt đờ ra: “Ngươi...”

Ninh Dạ cười nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, đáng lý ra đặc sứ cũng muốn mau mau chóng chóng tìm ra hung thủ, theo lý mà nói nên phối hợp với chúng ta. Nhưng cho dù như vậy đặc sứ vẫn kiên quyết không nói, nghĩ lại thì chỉ có thể là người của Hắc Bạch thần cung ngấm ngầm gặp mặt Cực Chiến đạo mới có vẻ hợp lý.”

Các đại tiên môn đều cài cắm gián điệp khắp nơi, đây không phải chuyện hiếm thấy, cho dù Cực Chiến đạo tôn sùng vũ lực, coi thường mặt tối nhưng vẫn phải thực hiện công việc cơ bản nhất. Dù sao cũng không thể để hai mắt tối thui không biết gì về đối thủ.

Dẫu hai đại tiên môn có hợp tác, ngược lại tình báo lại càng quan trọng - ví dụ như biết lần này mong muốn hợp tác của đối phương mạnh mẽ đến đâu, giới hạn của họ là gì, vân vân.

Giang Đại Chuy là hộ vệ của đặc sứ, không thể vô duyên vô cớ chạy ra gặp người ngoài được, lại thêm trong tình huống như vậy Tần Thì Nguyệt vẫn không chịu nói Giang Đại Chuy đi gặp ai, đáp án cũng vô cùng sống động.

Chuyện này cũng giống như lúc Ninh Dạ sử dụng Côn Lôn kính, có lúc không có đáp án chính là đáp án.

Tần Thì Nguyệt không khỏi cười phá lên: “Ngươi cũng nhạy bén lắm, quả nhiên Hắc Bạch thần cung nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.”

Cô ta không thể công khai thừa nhận, đành dùng cách này uyển chuyển đáp lời.

Ninh Dạ lại hỏi: “Đã liên quan tới bố trí của Cực Chiến đạo, Ninh Dạ không thể lỗ mãng, đành hỏi một câu nữa, người đó có còn sống không?”

Tần Thì Nguyệt nhíu mày.

Cô ta không nói gì nhưng Ninh Dạ đã biết đáp án.

Y cười: “Còn sống.”

Nếu đã chết hoặc là hung thủ, vậy Tần Thì Nguyệt không cần làm khó như vậy.

Còn sống nên mới cần cô ta che giấu.

Tần Thì Nguyệt thở dài: “Lúc người kia đi, Giang Đại Chuy đã chết rồi.”

Ninh Dạ bén nói: “Tần đặc sứ, ta có thể không hỏi tới thân phận của người kia, nhưng ta muốn hỏi một câu, chuyện này là người đó chính miệng nói với ngươi hay là đưa tin nói cho ngươi?”

Tần Thì Nguyệt ngẩn người: “Đưa tin.”

“Vậy là thật ra ngươi cũng không biết thân phận của người đó trong Hắc Bạch thần cung đúng không?”

Sắc mặt của Tần Thì Nguyệt bỗng trở nên kỳ quái.