Sau khi nói chuyện với Tần Thì Nguyệt xong, Ninh Dạ dẫn người của Huyền Sách phủ trở về.
Trên đường y không ngừng suy nghĩ.
Tần Thì Nguyệt cũng không biết gián điệp mà Cực Chiến đạo bố trí trong Hắc Bạch thần cung là ai.
Chuyện này thú vị rồi, ít nhất địa vị của Tần Thì Nguyệt không phải là được Diệt Tuyệt Vương tin cậy tuyệt đối như bên ngoài vẫn nghĩ.
Nhưng cũng có thể có nguyên nhân khác.
Hiểu biết của Ninh Dạ về Cực Chiến đạo chỉ có hạn, tạm thời không dám kết luận.
Nhưng y biết rõ một chuyện, đó là vấn đề Mê Thần hương mà Tần Thì Nguyệt vạch ra đúng là sơ hở rất lớn - nếu Yên Vũ lâu giết người, sao bọn họ phải dùng Mê Thần hương?
Giá họa?
Có lẽ đây là cách giải thích tốt nhất.
Nhưng trong đó vẫn còn một vấn đề - nếu là giá họa của Yên Vũ lâu, như vậy đáng lý ra phải lưu lại manh mối rõ rệt hơn một chút, không cần mang Mê Thần hương đi.
Quan trọng nhất là, đối phương không để lại bất cứ manh mối nào để truy tìm Yên Vũ lâu.
Điều này không giống với cách hành động của một người giá họa.
Nếu không phải giá họa thì là gì đây?
Không biết vì sao, Ninh Dạ đột nhiên nhớ lại vụ án năm xưa khi mình vừa gia nhập Hắc Bạch thần cung, trộm dược trong phòng kho.
Lần trộm dược đó, Ninh Dạ không giữ lại bất cứ thứ gì, vì mục đích của y là thăm dò.
Thăm dò đối thủ.
Cũng chính lần thăm dò đó đã giúp y hiểu người thật sự uy hiếp mình là ai, nên sau này mới bố trí ám sát Lạc Cầu Chân, tiếc là thất bại, nhưng ít nhất cách nghĩ này không sai.
Chẳng lẽ... lần này cũng là để thăm dò?
Cố tình bố trí trận thế nghi binh chỉ là để thăm dò phản ứng của Hắc Bạch thần cung và Tần Thì Nguyệt, giúp kẻ trong bóng tối phán đoán năng lực của đối thủ?
Nếu vậy, rất có thể sau này hung thủ còn hành động.
Ví dụ như khi mình đối phó với Lạc Cầu Chân?
Phát hiện đối thủ tiềm ẩn có thể làm cho kế hoạch thất bại, ra tay diệt trừ trước, tiếp đó thực hiện kế hoạch lớn hơn?
Ninh Dạ vô thức nhận thấy chút nguy cơ.
Nếu vậy, rất có thể mình đã bị người trong bóng tối nhắm vào.
Tuy Ninh Dạ đã là Hoa Luân cảnh, nhưng nếu người trong bóng tối muốn ám sát y, chắc chắn kẻ đó có chuẩn bị trước, dùng hữu ý tính toán vô ý, mình gần như không thể ngăn cản được.
Làm sao bây giờ?
Trong tâm hải của Ninh Dạ, chỉ chớp mắt thôi mà y đã suy nghĩ trăm điều.
Đột nhiên hai mắt Ninh Dạ sáng bừng lên, y mỉm cười nói: “Bất luận ngươi có ý đồ này hay không, đây cũng là một cơ hội...”
Ninh Dạ dừng bước, cao giọng nói với người trong Huyền Sách phủ phía sau: “Mấy người các ngươi lập tức vòng trở lại, chú ý phủ đặc sứ, quan sát kỹ mỗi người ra khỏi phủ. Mau lên!”
Đệ tử Huyền Sách phủ ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lệnh rời đi.
Sau khi điều đám người đi, Ninh Dạ nói: “Thiên Cơ.”
“Có đây.” Ninh Dạ đã thò đầu ra khỏi ngực y.
Ninh Dạ dặn dò vài câu, Thiên Cơ đã chui xuống đất rời đi.
Sau khi giao việc xong, Ninh Dạ tiếp tục đi một mình.
Tới một con phố náo nhiệt, Ninh Dạ đột nhiên dừng bước.
Y đứng bất động ở đó, người đi đường qua lại bốn phía xung quanh, Ninh Dạ lại như không thuộc về thế giới này, cứ thế đứng yên tại chỗ.
đột nhiên cuồng phong nổi lên, đất cát mịt mờ, một luồng kiếm quang bộc phát nhắm thẳng vào cổ họng của Ninh Dạ.
Truy hồn đoạt mệnh!
Ninh Dạ vẫn không hề nhúc nhích, trên người đã nổi lên đại lượng đao quang, mạnh mẽ quét vòng quanh, đánh thẳng vào kiếm quang.
Kiếm thế bị ngăn cản, kẻ ám sát xuất kiếm không thành, quát lớn một tiếng, đã có ngàn vạn kiếm khí nổi lên, đồng thời giáng xuống tất cả phàm nhân xung quanh.
Ninh Dạ quát lớn, đao quang cuộn quanh, keng keng keng keng, tiếng va chạm giòn giã vang lên không ngớt, đã đỡ tất cả những kiếm khí đánh vào phàm nhân kia, nhưng đúng lúc này, một luồng kiếm khí đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng vào người Ninh Dạ.
Trên người Ninh Dạ đã phun ra một vết máu nhưng ngay khi trúng kiếm, Hoa Luân đã hiện ra sau đầu Ninh Dạ, một vầng mặt trời dâng lên, chói lọi với mức tất cả mọi người không thể thấy gì, Ninh Dạ biến mất không còn tung tích.
Một khắc sau, khi ánh sáng biến mất, bão cát không còn, Ninh Dạ vẫn đứng yên trên con phố, chỉ có điều người đánh lén đã bỏ trốn mất dạng, biến mất không còn tăm tích.
Lúc này người trên đường mới phản ứng lại, lao nhao bỏ trốn.
Ninh Dạ đứng sừng sững tại chỗ, cảnh giác nhìn bốn phương.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều tu sĩ canh phòng trong Chấp Tử thành đã chạy tới.
Người đi đầu nhận ra Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên! Ngươi không sao chứ?”
“Vẫn ổn, có thích khách muốn giết ta, nhưng đáng tiếc, để hắn chạy mất rồi.” Ninh Dạ bình tĩnh trả lời.
————————————
“Khốn kiếp!” Lao Huyền Minh tức giận đập bàn cái rầm: “Ban ngày ban mặt mà dám ám sát tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Yên Vũ lâu hành động càng ngày càng ngông cuồng.”
Ninh Dạ lại chẳng hề tức giận: “Lao sứ đừng tức giận, đối phương làm như vậy càng chứng minh một chuyện, đó là chúng ta đã uy hiếp đến bọn chúng.”
“Ồ?” Lao Huyền Minh híp mắt lại: “Chẳng phải ngươi và Tần Thì Nguyệt đều cho rằng chuyện Mê Thần hương này còn có điểm lạ à?”
Hiển nhiên đoạn đối thoại giữa Ninh Dạ và Tần Thì Nguyệt đã được những người khác trong Huyền Sách phủ báo lại cho Lao Huyền Minh.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Yên Vũ lâu xưa nay vốn xảo quyệt, là kẻ chơi trò giả mà là thật thật thực chất là giả tốt nhất, không thể vì có điểm đáng ngờ mà bỏ qua không nghi ngờ. Nhưng quan trọng nhất là, từ trước tới nay Yên Vũ lâu không phải bằng hữu của chúng ta. Bất luận bọn chúng có gây ra chuyện này hay không, cứ bắt lấy chúng thì chắc chắn là đúng.”
“Vấn đề là ngươi đi đâu mà bắt bọn chúng?”
“Tần Thì Nguyệt.” Ninh Dạ trả lời.
‘‘Tần Thì Nguyệt?’‘ Lao Huyền Minh không hiểu.
“Đúng!” Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Ta vừa hiểu một chuyện. Chắc chắn Tần Thì Nguyệt biết một chút tình báo liên quan tới Yên Vũ lâu ở Chấp Tử thành.”
‘‘Vì sao?’‘
“Vì người mà Giang Đại Chuy muốn gặp không phải gián điệp mà Cực Chiến đạo bố trí trong Hắc Bạch thần cung... mà là người của Yên Vũ lâu bố trí trong Hắc Bạch thần cung.”
Đây là chuyện mà Ninh Dạ nghĩ ra.
Tần Thì Nguyệt không biết thân phận của người đã gặp Giang Đại Chuy, ngoại trừ khả năng cô ta không được Diệt Tuỵet Vương tin tưởng, còn một khả năng khác, đó là chính Cực Chiến đạo cũng không biết bọn họ sẽ gặp ai.
Nếu Tần Thì Nguyệt không được Diệt Tuyệt Vương tin tưởng, vậy thì cô ta không có lý do gì để được thành đặc sứ. Nhưng chuyện giúp Ninh Dạ tin tưởng suy nghĩ này hơn nữa đó là khi Ninh Dạ vạch ra Tần Thì Nguyệt không biết thân phận của đối phương, Tần Thì Nguyệt không thể hiện thái độ tức giận xấu hổ hay bất mãn.
Nếu không biết vì không được tin tưởng, Tần Thì Nguyệt sẽ không bình tĩnh như vậy, cho dù tính cách cô ta có tốt đến đâu thì trong lòng cũng thấy không thoải mái. Với Tiệt Thiên thuật của Ninh Dạ, chắc chắn sẽ phát hiện.
Vì vậy Ninh Dạ ý thức được có thể mình đã hiểu lầm, không phải Cô ta không được tin tưởng mà là Cực Chiến đạo vốn không nắm quyền chủ động trong chuyện này - bọn họ đang thu thập tin tức thông qua Yên Vũ lâu.
Vì ngoài ám sát ra, bán tình báo cũng là một hạng mục làm ăn lớn của Yên Vũ lâu.
Cực Chiến đạo không am hiểu thăm dò, mua tình báo ở chỗ Yên Vũ lâu cũng rất hợp lý.
Cũng vì vậy nên chỉ Yên Vũ lâu mới quyết định sẽ gặp mặt ai, gặp như thế nào - bọn họ biết Tần Thì Nguyệt rất khôn khéo, nên muốn gọi một tên hộ vệ đầu đất lỗ mãng tới đàm phán.
Còn thủ phạm thật ở đằng sau màn không chỉ muốn phá hoại chuyện hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung mà còn phá chuyện hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu.
Lúc này nghe suy đoán của Ninh Dạ, Lao Huyền Minh cũng đột nhiên hiểu ra; “Có lý lắm. Như vậy chắc Tần Thì Nguyệt cũng biết một chút về tình hình của Yên Vũ lâu trong Chấp Tử thành?”
“Đúng. Thủ phạm thật ẩn sau màn không cần để lại manh mối chỉ về phía Yên Vũ lâu, vì chỉ cần Tần Thì Nguyệt cho rằng Yên Vũ lâu bán đứng bọn họ, cô ta sẽ chủ động kể lại cho chúng ta chuyện về Yên Vũ lâu, chúng ta cũng có thể thuận thế điều tra, tìm được một số nhân viên của Yên Vũ lâu trong Chấp Tử thành. Cứ như vậy, chuyện hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu cũng bị đả kích. Nhưng không ngờ Tần Thì Nguyệt lập tức ý thức được có thể Yên Vũ lâu bị giá họa, vì vậy không bán đứng bọn họ.”
“Nếu Tần Thì Nguyệt không chịu nói, làm sao ngươi biết người của Yên Vũ lâu đang ở đâu?”
“Sau khi xảy ra chuyện này, Tần Thì Nguyệt không thể không liên hệ với Yên Vũ lâu. Ta đã phái người tập trung quan sát phủ đặc sứ, không bao lâu nữa sẽ có manh mối.”
“Tần Thì Nguyệt khôn khéo như vậy, chưa chắc đã bị lừa.”
“Cô ta sẽ bị lừa, Giang Đại Chuy bị giết, ngay cả tuần tra viên Huyền Sách phủ cũng bị ám sát, cô ta cũng phải cho chúng ta một câu trả lời. Cho dù không thể chủ động bán đứng thì cũng phải bị động để lộ chút tin tức.”
Lao Huyền Minh ngớ ra, cười ha hả: “Nói đúng lắm, không phải lúc nào cũng bắt Hắc Bạch thần cung chúng ta thể hiện thành ý được? Cực Chiến đạo cũng phải lấy thành ý ra chứ.”
Nói đoạn, sắc mặt hắn trầm xuống: “Nhưng ngươi phải chú ý an toàn cho bản thân mình, ám sát tuần tra viên của Huyền Sách phủ giữa đường, đám người này đúng là to gan. Xem ra phải cho ngươi thêm chút nhân thủ. Ta phái một đội tu sĩ theo ngươi, cho ngươi điều động, nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
“Rõ!” Ninh Dạ vui mừng.
————————————————
Trong một căn nhà nhỏ ở phía bắc thành, một bà lão đang quét rác.
Bà quét rất nghiêm túc, đôi mắt lại trống rỗng không có thứ gì.
Một người áo đen nhanh chóng bước vào trong sân, sừng sững như mũi thương: “Hành động thất bại.”
“Hả?” Bà lão phát ra tiếng nói khàn khàn khó nghe: “Ngươi mà cũng thất thủ ư?”
Người mặc áo đen kia trả lời: “Không phải ta thất thủ, ta vốn không có cơ hội xuất thủ.”
Bà lão ngừng quét rác, hai mắt tống rỗng nhìn về phía nam tử kia: “Có chuyện gì vậy?”
“Có người xuất thủ trước ta, đã kinh động hộ vệ trong Chấp Tử thành, ta không có cơ hội hạ thủ... Có lẽ sau này cũng sẽ không có.”
“Chết tiệt!” Bà lão tức giận: “Có biết là ai không?”
“Không biết, khi ta đến, vụ ám sát đã kết thúc.”
“Chết tiệt! Ngu xuẩn!” Bà lão nổi giận đùng đùng: “Ai mà vọng động như vậy, khác nào đánh rắn động cỏ!”
Sau chuyện ám sát vừa rồi, Ninh Dạ đã có chuẩn bị, muốn giết y sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.
Thời khắc này bà lão đã hận kẻ ám sát kia tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Trong căn nhà ngoài thành, Cố Tiêu Tiêu vừa thay quần áo xong hắt hơi một cái, sắc mặt kỳ quái: “Ai đang nhớ mình thế?”
Thiên Cơ đã thò đầu ra: “Gây ra chuyện lớn như vậy, e là không ít người nhớ tới ngươi đâu.”
có thể cười ha hả: “Đúng vậy đúng vậy, thú vị, thú vị lắm! Lần sau lại có chuyện như vậy nhớ gọi ta đấy.”