TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 163: Bí các

Vị Ương phủ.

Trì Vãn Ngưng đằng đằng sát khí, khí thế lạnh lẽo như đao, khiến cho trong động phủ gió nổi mây vần.

Không khóc lóc sướt mướt, không thảm thiết bi thương, trong lòng Trì Vãn Ngưng chỉ có phẫn nộ.

Thời khắc này Trì Vãn Ngưng như hóa thân thành nữ chiến binh báo thù, toàn thân tỏa ra sát ý đỏ rực như máu.

“Yên Vũ lâu đã từng bối dưỡng ta, có ơn với ta, nhưng từ khi bọn họ cho ta dùng Tam Thi đan, ân tình đã triệt tiêu. Còn bây giờ, bọn họ hại người nhà ta, là kẻ thù của ta!”

Trì Vãn Ngưng dùng giọng điệu bình tĩnh hết mức nói ra những lời nhiệt huyết nhất: “Ninh Dạ, giúp ta, giúp ta huyết tẩy Yên Vũ lâu!”

“Ta sẽ...” Ninh Dạ khẽ ôm lấy Trì Vãn Ngưng, ánh mắt đầy dịu dàng: “Ta sẽ giúp nàng đòi lại món nợ này nhưng nàng nhất định phải bình tĩnh lại. Yên Vũ lâu sẽ không vô duyên vô cớ hại người nhà của nàng, chắc trong chuyện này còn nguyên nhân gì đó. Có một số việc cần phải tra xét.”

Lời nói của Ninh Dạ như thần dược tốt nhất giúp tâm trạng đang xao động của Trì Vãn Ngưng khôi phục bình tĩnh.

Cô khép hờ hai mắt, cố gắng ổn định lại tâm trạng đang kích động.

Một lúc lâu sau cô mới nói: “Chàng nói đúng, bây giờ bản thân ta còn khó bảo toàn, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chuyện Tam Thi Đan và Thanh Mộc đã. Chuyện này chàng chuẩn bị ra sao rồi?”

“Sắp rồi.” Ninh Dạ nói: “Bây giờ còn thiếu bên Cực Chiến đạo. Ta nhất định phải biết mục đích thật sự của Cực Chiến đạo là gì, có vậy mới nắm được thóp bọn họ, khiến bọn họ nghe theo bố trí của ta.”

“Chẳng phải chỉ cần hoàn thành việc đàm phán, Tần Thì Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu trao đổi cụ thể, đến lúc đó chàng sẽ biết mà?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đến lúc đó thì muộn quá rồi. Nhất định phải biết trước thời điểm đó mới có thể nắm được chủ động.”

“Côn Lôn kính?”

Vài lần tới phủ đặc sứ, Ninh Dạ đã sớm thả Nguyệt Ảnh Hàn Sa ở đó.

Ninh Dạ lại cười khổ: “Tần Thì Nguyệt rất cản thận, cô ta không mật đàm chuyện gì ở phủ đặc sứ. Cho dù bàn bạc với thuộc hạ, đa số cũng không nói rõ, hơn nữa xem bộ dáng của cô ta, ngoài Tần Thì Nguyệt, không ai trong đám hộ vệ kia biết trọng tâm phía sau chuyện này... Cô ta còn chẳng có đối tượng bàn bạc.”

“Vậy chàng phải làm sao mới biết được?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.

Ninh Dạ đi qua đi lại: “Có thể khiến Cực Chiến đạo không tiếc đem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ra mạo hiểm, chắc chắn giá trị của mục tiêu không thấp hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán. Mục tiêu lớn như vậy không thể không có manh mối. Ta không thể tra ra rất có thể vì nó quá quan trọng, tin tức đã được giữ bí mật với ta. Vì vậy nếu muốn biết... vẫn phải tới gặp Phong Đông Lâm.”

——————————————————

Thiên Nguyên phong.

Đông Lâm thiên phủ.

Đây là nơi tu hành của Phong Đông Lâm.

Lúc này Phong Đông Lâm đang ngồi trong một rừng đá, không ngờ mỗi trụ đá ở đây đều là ngọc tủy vạn năm ngưng tụ thành, ẩn chứa tinh hoa của đất trời, là bảo vật cực kỳ quý giá, tùy ý cầm một khối ra ngoài, giá trị đâu chỉ trăm vạn ngàn vạn.

So sánh ra, trăm vạn linh thạch mà Ninh Dạ nhận được, vào mắt các vị đại năng lại chỉ là một sợi lông trên chín con trâu.

Ngồi trong rừng đá ngọc tủy, ngoài Phong Đông Lâm ra còn một thiếu nữ trẻ tuổi, cô là con gái của Phong Đông Lâm, Phong Ngọc Yên.

Trong Hắc Bạch thần cung, Phong Ngọc Yên cũng có thể coi là thiên tài hiếm có trong thế hệ trẻ tuổi, lại được phụ thân dốc lòng bồi dưỡng, bây giờ đã đạt tới Hoa Luân, tu vi cao hơn Trì Vãn Ngưng, cũng là một mỹ nhân, có điều tuổi tác nhỏ hơn một chút, dáng dấp có vẻ không hiểu chuyện đời, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ: “Ngươi là Ninh Dạ à? Nam nhân mà Vãn Ngưng tỷ tỷ lựa chọn? Quả nhiên rất đẹp trai, chẳng trách Vãn Ngưng tỷ tỷ lại siêu lòng.”

Lời nói như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, trong trẻo êm tai.

Phong Đông Lâm đã nói: “Yên Nhi, đừng nói linh tinh. Lúc Trì Vãn Ngưng phải lòng Ninh Dạ, hắn còn đang bị hủy dung. Người ta siêu lòng là nhờ cố gắng của bản thân hắn. Con tập trung tu luyện đi, đừng để mấy chuyện tình ái làm rối loạn tâm tư.”

“Ừm.” Phong Ngọc Yên bất đắc dĩ lầm bầm, không nói gì thêm.

Lúc này Phong Đông Lâm mới nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Ninh Dạ: “Thuộc hạ muốn xem tất cả tài liệu liên quan tới Cực Chiến đạo mà thần cung thu thập được.”

“Hả? Vì sao? Chẳng phải mục tiêu của ngươi là Yên Vũ lâu và Vạn Hoa cốc à?”

“Mục tiêu của thuộc hạ là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, là Nguyên Cực Thần Quang, là Ngọc Hoàng Cốt, những điều khác chỉ là thủ đoạn. Đối phó với Yên Vũ lâu là thủ đoạn để hoàn thành mục tiêu, nếu có thể thì với Cực Chiến đạo cũng như vậy.”

Nghe y nói vậy, Phong Đông Lâm cười phá lên: “Nói hay lắm. Ngươi có lệnh bài, có thể trực tiếp xem xét, không cần báo cáo với ta.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Thuộc hạ đã xem tất cả những tài liệu đó rồi, thuộc hạ muốn những tài liệu không có trong đó.”

Nghe y nói như vậy, Phong Đông Lâm ngạc nhiên: “Sao ngươi biết thần cung còn tài liệu không trong số đó?”

“Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ nghĩ là có. Nếu không có thì gián điệp của thần cung ta vô dụng quá rồi.”

Phong Đông Lâm hừ khẽ một tiếng: “Bí các tầng mười hai, nhưng chỉ được phép xem những phần có liên quan tới Cực Chiến đạo, hiểu chưa?”

“Rõ!”

————————————————

Bí các của thần cung nằm sau chủ điện ở Thiên Nguyên phong.

Có lẽ đây là nơi Hắc Bạch thần cung bảo vệ nghiêm ngặt nhất, vì bí các là nơi thu nhận tin tức quan trọng của Hắc Bạch thần cung, mỗi tin tức đều sử dụng bí pháp bảo vệ, cho dù là Côn Lôn kính cũng không thể tra xét.

Được Phong Đông Lâm cho phép, cuối cùng Ninh Dạ cũng có cơ hội bước vào tầng trên của bí các.

Khoảnh khắc bước vào bí các, Ninh Dạ cảm thấy như vừa đi vào một thế giới hoàn toàn mới.

Trước mắt chỉ có hư vô, muôn vàn điểm sáng lấp lánh trước mặt.

Mỗi điểm sáng đại diện cho một bí ẩn của thượng tầng thế giới tu tiên, hết sức quan trọng.

Đứng trong khoảng hư vô này, cảm thụ đầu tiên của Ninh Dạ là bản thân thật nhỏ bé.

Những bí ẩn đó như những ngôi sao, đại diện cho lịch sử mười vạn năm mênh mông bát ngát của Trường Thanh giới, đại diện cho vô số bí ẩn chung cực trên con đường tu tiên.

Cho dù bây giờ y chỉ nhận dược một phần rất nhỏ, nhưng đối với y, thế giới này đã thật sự hé lộ một góc.

Một điểm sáng từ trên hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay Ninh Dạ, từ từ mở ra, một hình ảnh xuất hiện trước mắt y.

Một giọng nói già nua vang lên ầm ầm: “Chỉ được phép xem ở đây, sau khi xem xong không được truyền cho người khác, đã hiểu chưa?”

“Đương nhiên rồi.” Ninh Dạ mỉm cười.

Hình ảnh thay đổi, từng bí ẩn hé lộ trước mắt Ninh Dạ.

Có không ít cơ mật liên quan tới Cực Chiến đạo, còn Ninh Dạ chỉ cần có một. Y buộc phải xác định nó giữa muôn vàn bí mật ở đây.

May là lúc này Vấn Thiên thuật có thể phát huy tác dụng.

Chỉ tính toán một chút, Ninh Dạ đã nhắm được một tin.

“Sao lại thế?” Ninh Dạ lấy làm lạ.

Theo như tin tức này, Ninh Dạ không thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới hành động lần này. Nếu có liên quan thì bản thân Phong Đông Lâm đã nghĩ ra.

Đợi đã!

Tần Thì Nguyệt... Nguyệt... chỉ định địa điểm trao đổi...

Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, xem lại tin tức rồi đột nhiên mỉm cười.

Tốt lắm.

Bây giờ y chỉ cần chứng minh điểm cuối cùng mà thôi.