TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 164: Mục đích thực sự

Khi Ninh Dạ tới gặp Tần Thì Nguyệt, đã là hai ngày sau.

Địa điểm gặp mặt lại không phải ở phủ đặc sứ mà tùy tiện hẹn trong một quán trà.

Khi Tần Thì Nguyệt thấy gương mặt mỉm cười của Ninh Dạ, cô nàng vô thức có cảm giác xấu.

Cho nên khi Ninh Dạ nói chuyện với cô nàng, Tần Thì Nguyệt bỗng thấy hoảng hốt, cuối cùng Ninh Dạ phải gọi: “Tần đặc sứ? Tần đặc sứ?”

“Hả?” Tần Thì Nguyệt khôi phục tinh thần: “Ngại quá, thất thần một chút, ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói, ta có thể xem qua Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không?”

“Ngươi muốn xem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?” Tần Thì Nguyệt kinh ngạc.

Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu.

Tần Thì Nguyệt nhìn y với vẻ kỳ quái: “Sao ta phải cho ngươi xem?”

Ninh Dạ trả lời: “Vì ta là chủ nhân, ta có quyền giao dịch việc trao đổi, ta có tư cách đưa ra yêu cầu.”

Tần Thì Nguyệt cũng vui vẻ.

Lần trước gặp mặt, y còn nói mình không có quyền giao dịch nội dung trao đổi.

Đúng là người trong Hắc Bạch thần cung quá giỏi chuyện tự lật tẩy mình.

Nhưng Tần Thì Nguyệt vẫn rút từ bên hông ra một cây dù nhỏ mặt đen cán trắng: “Ngươi muốn thì xem đi.”

Đây chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?

Trông có vẻ rất bình thường.

Nhưng khi nó rơi vào tay, Ninh Dạ lại cảm thấy một luồng thần lực hùng hồn truyền vào khiến tâm thần y rung chuyển dữ dội.

Thật đáng sợ!

Thần vật này vốn không phải thứ y có thể điều khiển.

Vì uy lực của thần vật quá kinh khủng, thậm chí không thể đặt trong túi giới tử.

Nhưng chắc Tu Di ốc có thể chứa được.

Tần Thì Nguyệt đã nói: “Xem thì được nhưng đừng mở ra. Có cấm chế trên đó, không có bí pháp của Cực Chiến đạo mà tùy tiện mở ra, nó sẽ tự hủy đấy.”

Mỗi môn phái đều có pháp môn cấm chế đặc biệt, loại thần vật như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán còn do Diệt Tuyệt Vương đích thân ra tay hạ cấm chế, cho dù là Hắc Bạch Tử cũng chưa chắc đã phá giải được.

Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra đây là thủ đoạn bảo vệ của Cực Chiến đạo à? Nhưng hình như cách này không được hiệu quả cho lắm, sau khi trao đổi xong đâu thể hạ cấm chế trên Nguyên Cực Thần Quang được? Đến lúc đó đặc sứ định xử lý ra sao?”

Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Hắc Bạch thần cung hèn hạ đến vậy ư? Trao đổi xong thì cướp đoạt?”

“Ai mà biết được? Chuyện như vậy có xảy ra cũng đâu lạ lẫm gì? Bất luận Hắc Bạch thần cung hay Cực Chiến đạo đều là chuyên gia trong việc này mà? Đương nhiên chỉ cần ta còn là người quản lý việc này, chuyện đó sẽ không phát sinh.” Ninh Dạ nói xong trả Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt nhận lấy: “Vậy ta phải cám ơn Ninh tuần tra viên trước rồi.”

“Không cần khách khí. đúng rồi, chẳng hay Tần đặc sứ là người ở đâu?” Ninh Dạ hỏi rất tùy ý.

“Vân Sơn phủ Liệt châu, Ninh tuần tra viên có biết ở đâu không?”

“Vân Sơn Phủ?” Ninh Dạ suy nghĩ một chút: “Hình như là vùng đất thuộc Trung phủ. Nếu Tần đặc sứ là người của Trung phủ, sao lại tới Trấn Bắc phủ?”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ninh tuần tra viên đang kiểm ta đấy à?”

“Chỉ tùy ý tán gẫu việc nhà thôi mà.”

Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi đáp: “Ta xuất thân bần hàn, lưu lãng khắp nơi, mãi tới tận lúc đến Trấn Bắc phủ mới gặp được kỳ duyên, lọt vào pháp nhãn của vương, được trọng dụng.”

Câu trả lời này cực kỳ đơn giản.

Ninh Dạ bèn nói: “Hóa ra là vậy. Nếu Tần đặc sứ đã là người của Trung phủ, chẳng hay có nghe nói trong Trung phủ có Nguyệt gia không?”

Trong lòng Tần Thì Nguyệt đột nhiên căng thẳng: “Chưa từng nghe nói.”

Nhưng tâm trạng của cô nàng lại bán đứng chân tướng.

Ninh Dạ không nói toạc, chỉ cười nói: “Ngươi không biết cũng không có gì là lạ. Nói lại thì đây cũng là chuyện mà Hắc Bạch thần cung không muốn đề cập đến. Đó là chuyện của hai trăm năm trước, lúc đó có một nhân vật tư chất kinh người trong Hắc Bạch thần cung, chỉ mất không đến năm mươi năm đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, có thể xưng là thiên tài. Nhưng đây còn chưa phải kỳ tài kinh thiên, điểm khiến người ta tán thưởng nhất là phương hướng chủ tu của người này không phải đại đạo chính thống... Hắn tinh thông thuật luyện yêu, tên hắn là Nguyệt Hạ Tùng.”

Bàn tay đặt đằng sau của Tần Thì Nguyệt đột nhiên xiết chặt.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nghe nói tài hoa của người này lớn tới mức thậm chí cả Thái Âm môn cũng hâm mộ, còn đến hỏi người chỗ Hắc Bạch thần cung đáng tiếc Hắc Bạch thần cung không nỡ thả người. Nhưng Nguyệt Hạ Tùng lại không đồng ý, hắn cũng cực kỳ hứng thú với thuật luyện yêu của Thái Âm môn, vì vậy không tiếc phản bội môn phái.”

Tần Thì Nguyệt lạnh lùng nhìn y: “Sau đó thì sao?”

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Tốt xấu gì thì Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn cũng là đồng minh, nhận một đệ tử đã phản bội như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới tình nghĩa hai phái. Để danh nghĩa được tốt đẹp hơn một chút, Thái Âm môn đã đưa ra một ý tưởng ngu ngốc mà tới tận bây giờ họ vẫn hối hận không thôi... Không ngờ họ lại bảo Nguyệt Hạ Tùng trốn tới Cực Chiến đạo trước sau đó mới từ Cực Chiến đạo trốn sang Thái Âm môn. Ngươi nói xem, ý tưởng này có ngu không?”

Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Đúng là quá ngu.”

“Nhưng mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy, kết quả lại thành một bi kịch. Đúng là Nguyệt Hạ Tùng đã trốn được tới Cực Chiến đạo, nhưng hắn lại không thể tới Thái Âm môn... Cực Chiến đạo vốn chẳng cho hắn cơ hội đó. Bọn họ ép Nguyệt Hạ Tùng ở lại trong Cực Chiến đạo, cưỡng ép hắn dùng thuât luyện yêu của mình, chiết xuất yêu nguyên lực trong yêu thú cường hóa bản thân. Vì vậy Nguyệt Hạ Tùng bị Cực Chiến đạo bóc lột cả trăm năm, do thân phận nên không được coi trọng, cuối cùng ôm hận mà chết.”

Thân thể Tần Thì Nguyệt đã không kiềm chế được run lên lẩy bẩy: “Ngươi nói mấy thứ này là có ý gì?”

Ninh Dạ đã tự nói: “Tuy Nguyệt Hạ Tùng đã chết nhưng không để lại bí pháp luyện yêu của mình. Chuyện này là một tiếc nuối của Cực Chiến đạo. Mà ngoài chuyện này ra, Cực Chiến đạo giam cầm Nguyệt Hạ Tùng còn có một mục đích khác, đó là muốn tìm ra một con yêu thú mà Nguyệt Hạ Tùng đã giấu diếm khi bỏ trốn. Con yêu thú này cực kỳ thần bí, rất có thể bí pháp luyện yêu của Nguyệt Hạ Tùng có liên quan tới con yêu thú này, chỉ cần tìm ra nó, có lẽ sẽ tìm được bí pháp luyện yêu của Nguyệt Hạ Tùng. Đáng tiếc, không ai biết yêu thú này ở đâu, chỉ biết khi Nguyệt Hạ Tùng đi tới Liệt châu, hắn không mang theo con yêu thú này, là vì hắn để lại đường lui cho mình.”

Ninh Dạ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.:

“Tin tức của Hắc Bạch thần cung chỉ biết được đến đây, việc này được liệt vào cơ mật, chủ yếu là vì dính dáng tới Thái Âm môn, một khi tiết lộ sẽ không có lợi cho quan hệ giữa hai phái. Thế nhưng khi ta đọc được tin tức này, ta lại đột nhiên nghĩ ra, liệu có phải con yêu thú này có một loại liên hệ huyết thống với người của Nguyệt gia không? Nếu người của Nguyệt gia tới Mặc châu, liệu có tìm được nó không? Tuy Nguyệt Hạ Tùng một lòng muốn tới Thái Âm môn, nhưng hậu nhân của hắn đâu có chí hướng giống hắn. Hai trăm năm đã qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.”

Sắc mặt Tần Thì Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi.

Cô nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ.

Ninh Dạ lại chẳng buồn để ý: “Đương nhiên ta chỉ đoán mò thôi. Nhưng tính cách ta vốn có một tật xấu, đó là nếu ta đã có ý tưởng gì, chắc chắn ta sẽ biến nó thành hành động. Ví dụ như, thời điểm trao đổi với quý môn phái, có thể ta sẽ hạ lệnh thay tẩy tất cả yêu thú ở khu vực trao đổi, bất cứ yêu thú nào xuất hiện cũng phải giết chết, diệt trừ ngay lập tức! Tuyệt đối không để các bằng hữu bên Cực Chiến đạo phải bẩn tay. Dù sao các ngươi cũng là khách từ xa tới, sao lại để khách khứa ra tay được? Ngươi nói xem có đúng không?”

Tần Thì Nguyệt hít một hơi dài: “Ninh tuần tra viên thật quan tâm tới chúng ta.”

Ninh Dạ nâng cằm nói: “Đương nhiên, thật ra chuyện này chẳng liên quan mấy tới Hắc Bạch thần cung. Con người mà, ai chẳng có mục đích riêng. Đâu nhất thiết phải làm một số việc hại người không lợi mình? Một con yêu thú nho nhỏ, Hắc Bạch thần cung có nhận được cũng vô dụng, chỉ e là lại nhân cơ hội đưa giá cao, ngược lại thành không tốt.”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tối đa chỉ thêm chút vốn liếng trả giá thôi.”

Cô nàng nói ra câu này nhưng trong lòng Ninh Dạ lại thoáng kinh ngạc.

Vì Tiệt Thiên thuật cho y biết, Tần Thì Nguyệt còn có vấn đề.

Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Thế thì lạ rồi.

Tần Thì Nguyệt còn giấu bí mật gì.

Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra một vấn đề.

Nếu Cực Chiến đạo muốn nhận được yêu thú kia, Tần Thì Nguyệt cứ bí mật đi tới là được, sao còn phải mượn cơ hội trao đổi lần này?

Chẳng lẽ bản thân lần trao đổi này đã có liên quan quan tới con yêu thú?

Nghĩ tới đây, trong đầu Ninh Dạ hiện lên những điều kiện mà Cực Chiến đạo đưa ra.

Y ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, không phải Tần đặc sứ muốn hoàn thành việc trao đổi cho sớm à? Lần trao đổi này kéo dài là vì còn nhiều tài nguyên lặt vặt khác làm trễ nải. Chẳng bằng chúng ta trực tiếp giao dịch Lưỡng Nghi Càn Khôn tán và Nguyên Cực Thần Quang đi, tạm thời không trao đổi mấy thứ khác. Cô thấy sao?”

Nghe y nói vậy, Tần Thì Nguyệt đột nhiên biến sắc.

Thấy cô ta như vậy, Ninh Dạ cười phá lên: “Xem ra Tần đặc sứ không muốn rồi. Chẳng lẽ trong số tài nguyên còn thứ gì rất quan trọng với Tần đặc sứ?”

Tần Thì Nguyệt chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y.

Nhìn vẻ mặt cô ta, Ninh Dạ biết mình đã đoán đúng, y mỉm cười nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, trong số các tài nguyên mà Cực Chiến đạo yêu cầu, một một phần là tài nguyên loại không gian, nghĩ tới vấn đề thoát thân của Cực Chiến đạo, lại thêm con yêu thú mà hai trăm năm qua Hắc Bạch thần cung vẫn không tìm ra... Đó là một con yêu thú hệ không gian đúng không? Ha ha, chẳng trách bề ngoài phái một đám người chưa tới cảnh giới Vạn Pháp tới, thực lực càng thấp thì dịch chuyển càng thuận tiện.”

Nghe y nói như vậy, trong lòng Tần Thì Nguyệt hoàn toàn nguội lạnh.

Cô ta nhìn y, đột nhiên mỉm cười: “Ninh tuần tra viên thật lợi hại, xem như hôm nay ta đã được chứng kiến. Ta nhớ ngươi đã nói ta với ngươi đọ sức với mục đích chủ yếu là hợp tác?”

‘‘Không sai!’‘

Tần Thì Nguyệt khẽ cắn răng nói: “Bây giờ ngươi có thể ra điều kiện.”