Hai ngày sau, Sương Nguyệt phường.
Ninh Dạ lại tới đây, chứng kiến con rối vừa được chế tạo, cảm giác rất thỏa mãn.
Con rối này cao xấp xỉ một người, toàn thân được chế từ các loại tài liệu Thanh Mộc tâm, Dương Viêm kim, còn căn cứ theo yêu cầu của y để lại rất nhiều không gian cải tạo, thuận tiện cho Ninh Dạ cải tạo.
Lúc này Ninh Dạ nhìn con rối, gật đầu thỏa mãn: “Tốt lắm, không tới một tháng mà chế tạo được con rối xuất sắc như vậy, Sương Nguyệt phường không khiến ta thất vọng. Nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đâu?”
Lâm Sinh Kiều lấy ra một cái hộp.
Đã mở chiếc hộp ra.
Chỉ thấy trong hộp là một quầng sáng hư ảo ngưng tụ như ẩn như hiện, dường như tỏa ra ánh sáng nhật nguyệt luân chuyển.
“Đây là nguyên thần của một ma vật hư không, chắc phù hợp với yêu cầu của tuần tra viên.” Lâm Sinh Kiều giải thích.
Hư không ma vật có rất nhiều loại, đại đa số tồn tại không hư không.
Yêu vật nắm giữ pháp tắc đại đạo thời gian quá hiếm thấy, có lẽ hư không ma vật là mục tiêu tốt nhất thảo mãn nhu cầu của Ninh Dạ.
Con ma vật hư không trước mắt có cảnh giới Vạn Pháp, nguyên thần đã ngưng tụ thành anh, cho dù đặt trong hộp vẫn giãy dụa không ngừng, như đang phát ra tiếng kêu gào.
Ninh Dạ thỏa mãn gật đầu, đậy hộp lại: “Tốt lắm.”
“Vậy khoản tiền còn lại...” Lâm Sinh Kiều hỏi.
Ninh Dạ tiện tay lấy một tấm lệnh bài tuần tra viên đưa cho Lâm Sinh Kiều: “Tạm thời ta không có nhiều linh thạch như vậy, lấy cái này đặt cọc đã.”
Dùng lệnh bài tuần tra viên để đặt cọc?
Lâm Sinh Kiều kinh ngạc.
Thế này thì thật quá đáng?
Không có tiền thì ngươi đợi ở đây lâu như vậy làm gì?
Lệnh bài tuần tra viên chỉ là đánh dấu thân phận của ngươi, có đáng giá gì đâu, ngươi đưa cái này cho ta là có ý gì?
Lâm Sinh Kiều thầm tức giận, đang định nói gì đó thì bên tai đã vang lên một âm thanh: “Đáp ứng hắn.”
Tâm thần Lâm Sinh Kiều chấn động, vẻ mặt tươi cười: “Ninh tuần tra viên khách khí rồi, nếu đã vậy ta xin nhận trước. Đợi Ninh tuần tra viên chuẩn bị đủ linh thạch lại tới lấy về là được.”
Nhưng trong lòng mắng chửi không thôi.
Ninh Dạ khẽ mỉm cười, nghênh ngang bước khỏi Sương Nguyệt phường.
Ra khỏi Sương Nguyệt phường, Ninh Dạ đi thẳng một mạch tới tận lúc ra khỏi đường lớn, Dương Nhạc bắt kịp y.
‘‘Thế nào?’‘ Ninh Dạ hỏi.
Dương Nhạc lắc đầu: “Không có bất cứ ai bước vào Sương Nguyệt phường.”
‘‘Không có?’‘ Ninh Dạ cười lạnh: ‘‘Không phải là không có, chẳng qua ngươi không thấy mà thôi.’‘
Dương Nhạc ngượng ngùng: “Thuộc hạ vô dụng.”
“Không sao.” Ninh Dạ lại chẳng hề để ý: “Nếu đã có nguyên thần chứng tỏ viện binh của bọn chúng đã đến. Tới báo cho Tần Thì Nguyệt, nói rõ ngày trao đổi đi.”
Nói xong Ninh Dạ đã ngồi lên tiêu vân xa, bay lên trên không.
Tâm thần lại tiến vào Thiên Cơ điện.
————————————————
Sương Nguyệt phường.
Trong mật thất, Khâu Mộng Sơn như ngọn núi thịt chen trên chiếc ghế thái sư, ép cho chiếc ghế thiết mộc phát ra tiếng kêu răng rắc.
Lâm Sinh Kiều quỳ gối trước mặt Khâu Mộng Sơn: “Sinh Kiều tham kiến đại đô sứ.”
Thân thể lại không nhịn được run lên lẩy bẩy.
Biết sẽ có cứu viện nhưng khi thấy là Khâu Mộng Sơn, Lâm Sinh Kiều vẫn không kiềm chế được nỗi sợ.
Sao cấp trên lại phái tên sát thần này tới?
Khâu Mộng Sơn đang dùng bữa.
Không ngờ trong tay hắn lại là một cái đùi người máu me đầm đìa.
Cái đùi này vừa chặt từ người một cô gái trẻ tuổi, cô gái đó vẫn còn sống, nằm ngã trong vũng máu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Khâu Mộng Sơn ăn chân của mình.
Trên bàn sách đối diện với Khâu Mộng Sơn có đặt một hộp ngọc.
Trong hộp ngọc, người đội vương miện lạnh lùng nhìn Khâu Mộng Sơn, chờ đợi rất kiên trì.
Mãi tới lúc Khâu Mộng Sơn từ từ ăn sạch cái đùi người trong tay, chỉ còn lại một khúc xương đùi trắng noãn, hắn mới tiếc rẻ đặt xuống, giọng điệu tiếc nuối: “Ăn no rồi... đáng tiếc...”
Hắn tiếc là tiếc mình ăn được quá ít, chỉ ăn được có ba người rưỡi.
Người tí hon đội vương miện trong hộp ngọc đã nói: “Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, vừa nhận được tin, thời điểm trao đổi là ngày mai.”
Khâu Mộng Sơn thở dài một tiếng, gương mặt đầy thịt xụ xuống đầy ảo não: “Chẳng trách ăn được ít vậy, hóa ra là phải làm việc. Nghĩ tới chuyện phải giết người, lãng phí bao nhiêu là thịt... đúng là phí của trời, lòng ta đau xót thay!”
——————————————————
Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du... không ngờ lại là bọn chúng.
Lần này Yên Vũ lâu đã phái hai đại nhân vật tới đây.
Ninh Dạ ngừng quan sát, thầm cười lạnh.
Tuy Công Tôn Điệp rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa khắp nơi trong Sương Nguyệt phường, thế nhưng cô không thể đi vào mật thất.
Ninh Dạ có thể giám sát được là nhờ tấm lệnh bài tuần tra viên mà y đưa cho Lâm Sinh Kiều.
Đáng tiếc bọn Khâu Mộng Sơn không thảo luận kế hoạch hành động cụ thể, vì vậy Ninh Dạ không biết rốt cuộc Yên Vũ lâu có tính toán gì.
Ninh Dạ suy nghĩ một chút, quyết định chế tạo quẻ Ký Hồn trước đã.
Lần này Mộc Khôi tông đưa khối Ký Hồn mọc khá nhỏ, chỉ đủ cho Ninh Dạ chế tạo năm quẻ Ký Hồn, thế nhưng có nguyên thần hư không ma vật, hiệu quả của năm quẻ Ký Hồn này còn tốt hơn quẻ Ký Hồn lúc trước.
Vấn đề là tình thế mà y phải đối mặt cũng phức tạp hơn, năm tiên môn cường đại, ba món thần vật. những nhân vật dính líu vào đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu trở lên, cho dù quẻ Ký Hồn đã được tăn cường cũng khó mà suy tính.
Cũng may không tính được đại năng nhưng lại tính được vài thứ.
Ví dụ như thuốc giả Tam Thi đan.
Thời khắc này Ninh Dạ sử dụng Côn Lôn kính, bắt đầu bói toán, một vài hình ảnh từ từ hiện ra trước mặt y.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra là vậy... Văn Ngưng, cơ hội của nàng tới rồi.”
————————————————
Ban đêm.
Bên Quan Cảnh hồ.
Trì Vãn Ngưng đi thuyền trên mặt hồ, thân hình u ám quen thuộc đã chậm rãi hiện lên.
“Có chuyện gì?”
Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Mai ta muốn gặp người.”
“Mai không được.”
“Vì các ngươi còn bận trao đổi với Cực Chiến đạo?”
Bóng đen đờ ra.
Trì Vãn Ngưng đã nói: “Ninh Dạ biết các ngươi sẽ trao đổi với Cực Chiến đạo, hắn đã liên thủ với Cực Chiến đạo, Hắc Bạch thần cung sẽ ra tay ngay khi các ngươi trao đổi.”
“Ờ.” Nghe giọng điệu của đối phương lại chẳng hề ngạc nhiên.
Trì Vãn Ngưng nói: “Xem ra các ngươi biết rồi.”
“Nghe được tin này từ miệng ngươi cũng là chuyện tốt, nếu không ta đã cho rằng ngươi đắm chìm vào tình ái, quên thân phận của bản thân rồi.”
Gương mặt Trì Vãn Ngưng thoáng tức giận: “Vậy ta còn một tin, các ngươi có muốn nghe không?”
“Tin gì?”
“Đợi đến mai gặp được người, ta sẽ nói cho các ngươi biết.”