TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 198: Phân tích

Nhạc Lăng Không sắp xếp cho Ninh Dạ một căn phòng kém cỏi nhất.

Không có sân, thậm chí chỉ là nhà lợp cỏ tranh.

Ninh Dạ hoàn toàn không để ý tới chuyện này, ngược lại còn rất hài lòng.

Y kéo ghế dựa, cứ thế thản nhiên thưởng thức Nguyên Cực Thần Quang không tay.

Dương Nhạc không thể nhịn nổi: “Tuần tra viên, tên Nhạc Lăng Không này thật quá đáng, hắn dám làm vậy với ngài rõ ràng là cố tình sỉ nhục ngài.”

“Ừ, ta biết.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Dương Nhạc không hiểu.

“Đúng, đây là chuyện tốt. Một người làm việc thật sự lão luyện sẽ không thể hiện địch ý rõ ràng như vậy. So với kẻ trực tiếp chĩa mũi nhọn vào như vậy, loại người bên ngoài khách khí mà trong lòng giấu đao mới khó phòng bị. Xem ra tên Nhạc Lăng Không này không phải loại miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Tốt lắm, như vậy ta làm việc cũng thoải mái hơn một chút.”

Dương Nhạc nghe vậy gật đầu liên tục: “Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao ngài lại muốn Hà thiếu gia tới giúp bọn họ đối phó với mình?”

Ninh Dạ nhìn Dương Nhạc: “Ngươi đã tới xem phòng của Dương Tử Thu, Lê Sơn Hà và Dung Thành chưa?”

Dương Nhạc không biết vì sao y lại hỏi như vậy.

Nhưng vẫn trả lời: “Chưa tới xem nhưng theo ta được biết bọn họ ở phòng bên trong, nơi đó đều là phòng hảo hạng.”

“Vậy là đúng rồi, vì sao Nhạc Lăng Không đối xử với bọn họ như vậy?”

Dương Nhạc ngớ người, đột nhiên hiểu ra: “Bọn họ liên minh với nhau?”

Hiển nhiên uy danh của Ninh Dạ quá lớn khiến những người khác e ngại, vì vậy trước khi y tới, bọn họ đã quyết định liên minh với nhau đối phó Ninh Dạ, sau đó mới tranh đấu nội bộ.

Ninh Dạ nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sai. Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta lại để cho Hà Nguyên Thánh đứng về phía bọn họ hay chưa?”

Nghĩ lại những lời Ninh Dạ đã nói và tình hình lúc trước, đương nhiên Dương Nhạc đã hiểu: “Bọn họ đều cho rằng chỉ cần được Hà thiếu gia ủng hộ thì mình sẽ nắm chắc chức Huyền Sách Sứ trong tay, cứ như vậy chắc chắn nội bộ sẽ có tranh chấp, không thể đoàn kết được nữa. Thủ đoạn rất hay!”

Một Hà Nguyên Thánh đã phá tan cục diện liên thủ của bốn người, Dương Nhạc cũng thật lòng bái phục.

“Nhưng dù sao Hà thiếu gia cũng là Hà thiếu gia, vạn nhất...” Dương Nhạc do dự nói.

“Hắn là cái quái gì!” Ninh Dạ coi thường: “Chuyện trong Hắc Bạch thần cung, hắn có thể quyết định từ lúc nào? Chưởng giáo có thể cho phép con trai mình hoành hành bá đạo nhưng xưa nay không cho hắn quyền xử lý sự việc. Vừa vặn ngược lại, người được hắn đề cử chắc chắn Hắc Bạch thần cung sẽ không chấp nhận!”

Địa vị và cách hành xử bá đạo của Hà Nguyên Thánh khiến mọi người có một ảo giác, đó là hắn có thể quyết định tất cả.

Nhưng sự thật là Hà Nguyên Thánh chỉ có thể quyết định mình hắn.

Thân phận con trai chưởng giáo là tấm bình phong vô địch của hắn, không ai dám động đến hắn.

Nhưng tăng phòng ngự quá nhiều, kết quả là lực tấn công thiếu hụt quá lớn.

Hễ là người có chút thực lực và địa vị trong Hắc Bạch thần cung, chắc chắn hắn không quyết định được, không ảnh hưởng tới được.

Ninh Dạ hiểu rất rõ vấn đề của hắn, thế nên y không sợ đẩy hắn cho bất cứ đối thủ nào. Hạng người như hắn, nếu lôi kéo chỉ gây thêm phiền phức cho mình chứ không giúp ích được gì.

Đằng này, y và Dương Nhạc đang bàn luận hăng say, Ngự Phong Tử bên cạnh nghe mà đổ mồ hôi.

Xin các ngươi đấy, Hắc Bạch thần cung các ngươi tranh đấu nội bộ, kéo ta vào làm gì?

Ta chỉ là người ngoài mà thôi!

Ngự Phong Tử không nghĩ nổi vì sao Ninh Dạ nhất quyết kéo mình đi theo, còn không quan tâm lão ta có đồng ý hay không, thậm chí bàn luận chuyện này ngay trước mặt lão.

Lão chỉ muốn chuồn êm nhưng Ninh Dạ lại không cho lão đi.

Lúc này y nhìn sang phía Ngự Phong Tử nói: “Ngươi kinh hãi lắm à?”

Ngự Phong Tử đổ mồ hôi như mưa: “Tiểu nhân chỉ là một trưởng lão của Liệt Phong môn, thật sự không nên ở đây.”

“Nhưng ngươi đã nghe được chuyện không nên nghe, ngươi nói xem nên làm thế nào đây?”

Mẹ nó, là ngươi ép ta nghe.

Ngự Phong Tử mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nió: “Lão đây tuyệt đối không dám tuyệt lộ bất cứ lời nào của tuần tra viên.”

Ninh Dạ thở dài: “Ta cũng muốn tin lời ngươi, khổ nỗi mấy lời vừa rồi của ta đúng là đại nghịch bất đạo.”

Ngự Phong Tử là người thông minh, lập tức khóc ròng: “Tuần tra viên muốn lão già này làm chuyện gì cứ trực tiếp giao phó, xin đừng dằn vặt lão già này nữa.”

Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Ngươi đừng căng thẳng, ta thấy ngươi cũng thức thời, biết tiến thối, là người có thể sử dụng được cho nên mới dẫn ngươi tới đây. Ta muốn bắt hung thủ, bên cạnh lại không có ai giúp sức. Bản thân ta chỉ là tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, thực lực không đủ, vì vậy mới để ý tới ngươi.”

Hóa ra chỉ muốn ta giúp ngươi ra tay bắt người thôi à?

Cái này thì không thành vấn đề.

“Nhưng Công Tôn Dạ từng là Nhân Ma, Vạn Pháp đỉnh phong, lão già này cũng không phải đối thủ.” Ngự Phong Tử nói.

“Đương nhiên không bảo ngươi đi đối phó với người mà ngươi không giải quyết được rồi. Yên tâm đi, chỉ cần nghe lời là ngươi sẽ không sao đâu.”

Ngự Phong Tử vội vàng nói: “Vâng, vâng!”

Đang định nói gì nữa, Ninh Dạ đột nhiên ngồi dậy trừng mắt với không trung: “Cút!”

Một chữ cút vang lên như sấm nổ bên tai, hóa thành lưỡi đao âm thanh đâm tới.

Chỉ nghe phía xa có tiếng rên, một vệt sáng lóe lên rồi biến mất.

Không ngờ có người lén lút đi tới định nghe trộm bọn họ trò chuyện?

Dương Nhạc và Ngự Phong Tử kinh ngạc.

Đặc biệt là Ngự Phong Tử.

Ta là Vạn Pháp trung kỳ mà còn chưa phát hiện, sao ngươi chỉ mới Hoa Luân sơ kỳ đã phát hiện ra rồi?

Trong lòng lão ta còn đang kinh ngạc, khi nhìn Ninh Dạ lại cảm thấy khó lường, trong lòng chỉ thấy lạ lùng, đột nhiêm có cảm giác - nếu người này thật sự trở thành Huyền Sách Sứ, có lẽ gia nhập môn hạ của y còn là chuyện tốt.

Còn trưởng lão Liệt Phong môn gì đó, làm sao quan trọng bằng địa vị ở Hắc Bạch thần cung?

——————————————————

Sân sau của Huyền Sách phủ.

Hà Nguyên Thánh ngồi trên ghế chủ, sắc mặt bướng bình cao ngạo.

Hắn chịu bực bội ở chỗ Ninh Dạ, rốt cuộc cũng được phát tiết.

“Chuyện xảy ra gần đây là như vậy. Công Tôn Dạ và Công Tôn Trường Sách có thù oán, năm xưa hắn là người của thần cung, không tiện xuống tay với Công Tôn Trường Sách, bây giờ hắn trốn sang Yên Vũ lâu chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù. Vì vậy chúng ta đoán hắn còn chưa bỏ đi mà đang tìm cơ hội.” Nhạc Lăng Không nói.

Phong Ngọc Yên lấy làm lạ: “Nếu thế sao Công Tôn Dạ còn phải ám sát đệ cửu sứ? Trực tiếp ám sát Công Tôn Trường Sách chẳng phải là xong rồi à? Với thực lực hiện tại của hắn, muốn giết Công Tôn Trường Sách đâu có khó gì?”

Dương Tử Thu phe phẩy quạt ra vẻ: “Chúng ta đã phân tích điều này. Chúng ta cho rằng bây giờ Công Tôn Dạ là người của Yên Vũ lâu, dù sao cũng bị Yên Vũ lâu khống chế. Ám sát đệ cửu sứ rất có thể là ý của Yên Vũ lâu, mục đích là trả thù Hắc Bạch thần cung vì chuyện trong Chấp Tử thành lần trước. Nếu Công Tôn Dạ giết Công Tôn Trường Sách trước sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch của Yên Vũ lâu. Công Tôn Dạ không dám trễ nải chuyện Yên Vũ lâu đã giao phó, vì vậy đành phải giết đệ cửu sứ trước rồi tính sổ với Công Tôn Trường Sách.”

Phong Ngọc Yên lại chẳng dễ bị lừa như vậy: “Đệ cửu sứ đã mất bảy ngày, thời gian vừa qua vì sao hắn không xuất thủ?”

Lê Sơn Hà trả lời: “Lúc Công Tôn Dạ lộ mặt ám sát, Công Tôn Trường Sách vừa biết được tin đã lập tức triệu tập các trưởng lão trong gia tộc bảo vệ bản thân, Công Tôn Dạ không còn cơ hội ra tay.”

“Hắn tự bại lộ hay bị phát hiện trong lúc chiến đấu?” Phong Ngọc Yên hỏi Nhạc Lăng Không.

Nhạc Lăng Không ngớ người, sửng sốt trong chốc lát: “Hắn dùng bộ mặt thật trực tiếp xuất thủ.”

“Thế thì lạ rồi.” Phong Ngọc Yên nói: “Nếu hắn định ám sát Công Tôn Trường Sách sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ không cần giấu diếm thân phận à?”

Mọi người không nói gì.

Đúng là chuyện này không hợp lý, nhưng không phải không nghĩ tới mà là không muốn nghĩ.

Cuối cùng Hà Nguyên Thánh vẫn là người nói thẳng ra suy nghĩ của mọi người, hắn trực tiếp lên tiếng: “Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nếu Công Tôn Dạ đã là hung thủ giết đệ cửu sứ, vậy chúng ta cứ tập trung đối phó hắn là được. Cứ coi Công Tôn Trường Sách là mục tiêu, tập trung vào hắn là bắt được Công Tôn Dạ thôi.”

Phong Ngọc Yên hừ một tiếng: “Ta chỉ sợ mục đích của hắn không phải Công Tôn Trường Sách, vốn chẳng buồn để ý tới Công Tôn thế gia.”

Phong Ngọc Yên phân tích rất có lý.

Nhưng chẳng mấy chốc đã mất mặt.

Ầm!

Một cột sáng bay thẳng lên tầng mây, kèm theo đó là một tiếng hét dài: “Công Tôn Dạ, hôm nay ta phải cho ngươi có tới mà không có về!”