Công Tôn thế gia.
Thân là đại gia tộc đệ nhất Lạc thành, nơi này có trang viên diện tích lớn nhất, sang trọng nhất toàn bộ Lạc thành, được tôn là Công Tôn bán thành.
Nhưng bây giờ vùng đất phồn hoa trù phú này đã hóa thành một biển lửa.
Trên bầu trời, vài bóng người đang giao chiến, một trong số đó chính là Công Tôn Dạ.
Còn người giao chiến với hắn chính là Công Tôn Trường Sách và vài vị trưởng lão trong Công Tôn thế gia, đều là cường giả cảnh giới Vạn Pháp.
Tuy một mình đấu với nhiều người nhưng Công Tôn Dạ lại chẳng hề sợ hãi, thế công cuồng bạo: “Công Tôn Trường Sách, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Công Tôn Trường Sách lại chẳng sợ hãi: “Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi, Công Tôn Dạ. Nhưng ta sống hay chết chẳng do ngươi định đoạt. Ngươi phản bội thần cung mà còn dám xuất hiện ở đây, ngươi tưởng thần cung sẽ bỏ qua cho ngươi chắc?”
Công Tôn Dạ đã cười phá lên: “Chỉ với mấy tên này không bắt được ông đây đâu!”
“Thế còn ta thì sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Một thanh tà đao hung ác đâm ra từ trong bóng tối, vặn vẹo rung động giữa không trung, lay động như quỷ ảnh, khó lòng nắm bắt, trông rất bình thản nhưng lại biến ảo quỷ dị tới cực điểm.
“Quỷ Đao...” Công Tôn Dạ trầm giọng: “Trần huynh, không ngờ lại là ngươi!”
Người vừa tới là Quỷ Đao - Trần Khánh Nguyên trong Tứ Cửu Nhân Ma.
Khi còn trong Hắc Bạch thần cung, hắn chính là bằng hữu thân thiết nhất của Công Tôn Dạ.
Hắn cũng là người chấp hành trong chuyện đối phó với Công Tôn Dạ lần này.
Đao quang biến ảo như rắn lè lưỡi, nhát đao nhìn thì nhẹ nhàng nhưng Công Tôn Dạ lại biết không thể tiếp được.
Đao của Quỷ Đao là âm độc nhất, hại người trong vô hình, cho dù chỉ chém bị thương một chút thôi cũng ảnh hưởng tới pháp lực vận chuyển, chiến lực bị tổn hại.
Vì vậy Công Tôn Dạ hóa thành ánh sáng, lao vọt lên trời.
Nhưng đao của Quỷ Đao đâu dễ né tránh, không ngờ trường đao màu đen kia lại hất lên, đâm vào chỗ tối, lúc xuất hiện trở lại đã ở phía sau Công Tôn Dạ, giọng nói của Trần Khánh Nguyên vang lên: “Không sai, là ta. Công Tôn huynh, ngươi và ta từng là bằng hữu, bây giờ huynh trưởng ta đây bị ngươi làm liên lụy, ta không còn cách nào khác, đành dùng cái đầu của ngươi để tự chứng minh. Kính xin Công Tôn huynh đệ lượng thứ cho ta, mượn đầu của ngươi dùng một lát!”
Quỷ đao đã chém thẳng vào đầu Công Tôn Dạ.
Công Tôn Dạ cười dài: “Nếu huynh đệ muốn những thứ khác thì dễ thôi, nhưng e là Dạ đệ vẫn phải quý trọng cái đầu trên cổ này.”
Trong lúc đang nói, đám người Công Tôn Trường Sách đã cuốn mây cuốn gió, kết hợp với Quỷ Đao cùng tấn công Công Tôn Dạ.
Đúng lúc này trên người Công Tôn Dạ tỏa ra mây mù vạn trượng, hóa thành một vệt sáng âm u, bay lên không trung.
“Ảnh độn của Ma môn?” Trần Khánh Nguyên kinh hãi hét lên.
Không ngờ Công Tôn Dạ còn biết chiêu này, chắc chắn là Công Tôn Điệp dạy hắn.
Nhưng pháp thuật Ảnh Độn thật sự quá cường đại, thậm chí Quỷ Đao của Trần Khánh Nguyên cũng không thể giữ hắn lại, đành trơ mắt nhìn Công Tôn Dạ bỏ đi. Trên bầu trời còn vang vọng tiếng nói của Công Tôn Dạ: “Chuyện hôm nay còn chưa kết thúc đâu. Ngày mai cũng giờ này ta sẽ lại tới! Công Tôn Trường Sách, ngươi cứ cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi đi. Ha ha ha ha!”
——————————
Khi bọn phu nhân chạy tới, trận chiến đã kết thúc, chỉ nghe thấy giọng nói càn quấy của Công Tôn Dạ vọng từ phía chân trời.
Phong Ngọc Yên mất mặt, tức tới mức mặt mày đỏ chót, giậm chân mắng chửi: “Công Tôn Dạ đúng là loại không có đầu óc, đã muốn ám sát Công Tôn Trường Sách thì ra tay cho sớm vào, sao lại chờ chúng ta đến nơi rồi mới ra tay?”
“Hả?” Công Tôn Trường Sách trên trời nghe vậy bèn nhìn xuống dưới.
Phong Ngọc Yên trừng mắt: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Đồ rác rưởi vô dụng, bao nhiêu người đánh một mình hắn mà còn để hắn chạy mất.”
Công Tôn Trường Sách cũng là người có nhãn lực, vội vàng hạ xuống cười bồi: “Hóa ra Phong đại tiểu thư giá lâm, Công Tôn Trường Sách đã thất lễ, không thể nghênh đón từ xa.”
Phong Ngọc Yên không hề khách khí: “Nếu không vì tên rác rưởi nhà ngươi, chưa chắc Công Tôn Dạ đã phản bộ Hắc Bạch thần cung. Lần bắt giữ Công Tôn Dạ này, Công Tôn thế gia các người nhất định phải thể hiện toàn bộ thành ý. Chẳng phải Công Tôn Dạ đã nói ngày mai sẽ lại tới à? Nếu thế ngươi không cần các trưởng lão trong gia tộc bảo vệ, đứng một mình ở bên ngoài chờ hắn. Nếu không cho hắn cơ hội, chưa chắc hắn đã tới!”
Công Tôn Trường Sách nghe vậy thầm kêu khổ.
Công Tôn Dạ vừa nói tối mai hắn lại tới, bất luận thật hay giả, chắc chắn Công Tôn Trường Sách phải triệu tập cường giả trong gia tộc để ứng phó.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ một câu của Phong Ngọc Yên đã khiến bản thân thành mồi nhử, còn không cho ai đi theo bảo vệ.
Lại nhìn sang những người khác, chỉ thấy ai nấy đều gật đầu, cảm thấy cô nàng nói có lý.
Công Tôn Trường Sách thầm lo lắng.
Ninh Dạ đã đi tới: “Công Tôn thế gia có bao nhiêu cường giả cảnh giới Vạn Pháp? Bao nhiêu tu sĩ Hoa Luân?”
Công Tôn Trường Sách cũng biết Ninh Dạ: “Khởi bẩm Ninh tuần tra viên, trong gia tộc tại hạ có ba người cảnh giới Vạn Pháp, hai mươi người cảnh giới Hoa Luân, trong đó gia phụ có tu vi cao nhất, Vạn Pháp trung kỳ, ta là Vạn Pháp sơ kỳ, còn nhị bá cũng là Vạn Pháp trung kỳ.”
Hai người vừa giao chiến với Công Tôn Dạ vừa rồi chính là phụ thân của Công Tôn Trường Sách - Công Tôn Vô và nhị bá của hắn - Công Tôn Lập, lúc này đều tham kiến đám người Ninh Dạ.
Ninh Dạ đã nói: “Công Tôn Dạ không phải kẻ ngốc, cho dù hắn là Vạn Pháp đỉnh phong có thể lấy một địch ba, nhưng trong tình huống biết rõ Quỷ Đao Vương cũng có mặt mà hắn dám lớn tiếng tuyên bố ngày mai lại tới, e là chuyện này còn có vấn đề. Huống hồ, nếu hắn đã nói tối mai sẽ tới, như vậy Công Tôn Trường Sách có ở một mình hay không, thật ra đều không quan trọng.”
Công Tôn Trường Sách vui mừng: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Phong Ngọc Yên lấy làm lạ nhìn Ninh Dạ: “Ngươi đang nói giúp Công Tôn Trường Sách?”
Ninh Dạ rất bình tĩnh: “Tốt xấu gì thì Công Tôn thế gia cũng là trụ cột trung lưu của Lạc thành, còn là người hủng hộ đắc lực của Hắc Bạch thần cung ta, Phong đại tiểu thư đừng dỡ cột nhà của mình thì hơn.”
“Ngươi!” Phong Ngọc Yên trợn mắt nhìn.
Ninh Dạ mỉm cười: “Xem ra cô còn chưa phục?”
Phong Ngọc Yên không khỏi nhớ lại viên Lưu Ảnh thạch trong tay Ninh Dạ, hạ giọng nói: “Ngươi tưởng làm vậy thì uy hiếp được ta chắc? Ta không tin ngươi dám lấy ra!”
Đúng là nội dung của viên Lưu Ảnh thạch sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Phong Ngọc Yên nhưng cũng là con dao hai lưỡi, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả cho Ninh Dạ.
Đầu óc của Phong Ngọc Yên tỉnh táo hơn Hà Nguyên Thánh nhiều, Hà Nguyên Thánh chỉ là da mặt dày ‘không buồn để ý’, cùng lắm thì bị cha đánh cho một trận, Phong Ngọc Yên lại chắc chắn Ninh Dạ tự có chừng mực.
Ninh Dạ nói: “Ta chỉ nói với ngươi, cách làm của ngươi là vô nghĩa. Nếu ngươi nhất quyết làm vậy, e là ngược lại còn trúng kế của đối phương?”
Kế của đối phương?
Trên bầu trời bỗng có một người hạ xuống, thân thể cao ráo, toàn thân như trong bóng tối, không thấy rõ gương mặt nhưng tỏa ra khí thế âm u quỷ dị, chính là Quỷ Đao - Trần Khánh Nguyên: “Ngươi nghĩ Công Tôn Dạ có quỷ kế gì?”
Ninh Dạ cúi người: “Tham kiến Quỷ Đao Vương.”
“Ninh tuần tra viên không cần đa lễ, nói đi.”
Ninh Dạ đã nói: “Đúng vậy, ta cho rằng hành động của Công Tôn Dạ có vấn đề. Nếu hắn muốn ám sát Công Tôn Trường Sách thì có thể làm từ lâu rồi, sao phải ra tay vào lúc này. Còn nữa, Công Tôn Điệp ở đây? Rõ ràng cô ta và Công Tôn Dạ cùng ám sát đệ cửu sứ, vì sao lần này lại không xuất hiện?”
Trần Khánh Nguyên trầm ngâm một chút: “Ý của ngươi là...”
“Chắc chắn Công Tôn Điệp cũng có mặt. Cô ta không xuất hiện là vì cô ta biết hôm nay sẽ có ai ở đây, thực lực của cô ta chưa chắc đã tránh khỏi sự truy sát của ngài. Thế nên mới có chuyện Công Tôn Dạ xuất thủ một mình. Nói cách khác, từ đầu Công Tôn Dạ đã không định giết chết Công Tôn Trường Sách, mục đích của hắn không phải chuyện này.”
“Vậy mục đích của hắn là...”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chư vị có biết ta và Công Tôn Điệp kết thù ra sao không?”
Mọi người cùng nhìn sang phía Lao Huyền Minh.
Thân thể Lao Huyền Minh run rẩy, đột nhiên hiểu ra: “Điệu hổ ly sơn! Chắc chắn là vậy, Công Tôn Dạ cố ý nói tối mai tới giết Công Tôn Trường Sách là để chúng ta bảo vệ hắn, chắc chắn hắn có mục đích khác, giở lại trò cũ!”