Khi trở về, sắc mặt Phong Ngọc Yên như hồn bay phách lạc.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng mọi người cùng căng thẳng.
Dương Tử Thu đã sáp lại: “Phong tiểu thư, mọi chuyện ra sao rồi?”
Phong Ngọc Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái, có vẻ không tình nguyện nhưng vẫn trả lời: “Không cần nghĩ nữa, trong chuyện này các ngươi thua rồi.”
Cái gì?
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Lúc này Phong Ngọc Yên mới thuật lại đại khái những gì Ninh Dạ đã nói: “Ninh Dạ đã đoán được tất cả từ lâu, cũng đã bố trí từ trước. Bây giờ Đông Kỳ Sứ sắp tới, mọi chuyện sẽ cho kỳ sứ thu xếp. Một mình hắn đã hoàn thành chuyện của chúng ta tại đây, có cố gắng thế nào cũng vô dụng.”
Đám người cùng thấy tuyệt vọng.
Trong lòng Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành nổi sóng cuồn cuộn nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi.
Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có Hà Nguyên Thánh nôn nóng tới mức cao giọng hét lớn: “Như vậy đâu có được? Còn chưa bắt được người mà ta đã thua rồi à?”
Phong Ngọc Yên nhìn hắn với vẻ đồng tình: “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra người. Bây giờ Ninh Dạ đã tìm hiểu được quỷ kế của Yên Vũ lâu, cũng đã bố trí trước chúng ta, ngươi còn làm được gì?”
Hà Nguyên Thánh chán nản ngồi bệt xuống.
Mình thua rồi à?
Ta còn chưa thể hiện cơ mà, sao đã thua rồi?
“Chút cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng còn...” Hà Nguyên Thánh lẩm bẩm.
Thấy hắn như vậy, Phong Ngọc Yên thở dài: “Cái này thì chưa chắc.”
Tinh thần của Hà Nguyên Thánh phấn chấn trở lại, vội vàng tóm lấy Phong Ngọc Yên kêu: “Tỷ tỷ nói mau đi, còn cơ hội gì?”
Phong Ngọc Yên nói: “Tuy Ninh Dạ đoán được Yên Vũ lâu sẽ có hành động lớn nhưng còn chưa biết mục tiêu cụ thể. Hắn xuất hiện trên Linh Thung tháp là vì Linh Lung tháp là căn cơ của Lạc Thành, nếu Yên Vũ lâu muốn làm chuyện lớn, đúng là có khả năng rất lớn bọn chúng sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.”
Dương Tử Thu đã hiểu: “Vì thế chúng ta đánh cược một lần. Thẳng thắn bảo vệ Linh Lung tháp, nếu Yên Vũ lâu thật sự ra tay tại nơi đó, như vậy chẳng khác nào chúng ta xác định được mục tiêu cụ thể trước, ít nhất cũng không thua hắn, còn được đại thiếu gia giúp đỡ, có lẽ sẽ thành công.”
“Đúng vậy!” Mọi người đồng thanh.
Chuyện đã tới nước này, đành phải đánh cược Yên Vũ lâu sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.
“Còn Ninh Dạ thì sao? Nếu hắn cũng ở Linh Lung tháp thì xử lý ra sao?” Nhạc Lăng Không hỏi.
“Vậy thì điều hắn đi.” Dương Tử Thu khép quạt giấy cúi người với Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh: “E là chuyện này phải nhờ tới Hà thiếu gia và Phong đại tiểu thư.”
Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên không phải người cạnh tranh chức Huyền Sách Sứ, bọn họ có lập công hay không cũng chẳng quan trọng.
Bọn họ là người thích hợp nhất để ngăn cản Ninh Dạ.
“Không thành vấn đề!” Hà Nguyên Thánh lập tức đáp ứng.
————————————
Màn đêm đần buông xuống.
Trên bầu trời của Công Tôn thế gia, bầu không khí cực kỳ nghiêm nghị.
Tất cả con cháu, hộ vệ của Công Tôn thế gia, hễ là người tu hành đều cầm sẵn pháp khí, sẵn sàng chiến đấu.
Ninh Dạ cũng ở đây.
Theo như y nói, bất luận Yên Vũ lâu hạ thủ ở đằng nào, chiến đấu cũng lên tới cấp bậc đại năng Vô Cấu, y không thể nhúng tay vào được. Ngược lại nếu Yên Vũ lâu muốn điệu hổ ly sơn, chắc hẳn Công Tôn Dạ sẽ tới Công Tôn thế gia thật.
Vì vậy canh giữ ở đây, đối phó với Công Tôn Dạ, có đám người Công Tôn Trường Sách, ngược lại càng an toàn.
Công Tôn Trường Sách lại hết sức hoan nghênh chuyện này.
Dù sao không chỉ có mình Ninh Dạ đến, còn có Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên và Lao Huyền Minh. Còn nếu Hà Nguyên Thánh đến đây, Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã và gần trăm bí vệ thần cung cũng có mặt. Công Tôn thế gia vững như thành đồng vách sắt.
Công Tôn Trường Sách ngồi trên ghế trên của Công Tôn thế gia đích thân xuống dưới chúc rượu liên tục.
Hôm qua Ninh Dạ lên tiếng nói giúp hắn, hắn hết sức cảm kích Ninh Dạ.
“Có Ninh tuần tra viên và Hà đại thiếu gia ở đây, hôm nay tên Công Tôn Dạ kia sẽ đến được mà chẳng về được...” Mấy lời nịnh nọt vô nghĩa được tuôn ra không ngừng.
Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ gõ bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian từ từ trôi qua.
Thấy đã sắp tới thời điểm giao hẹn, không ngờ trong Công Tôn thế gia lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này khiến mọi người càng lúc càng nóng ruột.
“Sao còn chưa tới?” Công Tôn Trường Sách gấp rút hỏi nhỏ.
Lúc này hắn mới ý thức được, hóa ra cảm giác dày vò vì kẻ địch không tới còn khiến người ta khó chịu hơn kẻ địch đã tới.
Phong Ngọc Yên cũng cảm thấy kỳ lạ.
Đó là một cảm giác không có lý do, cứ như có điều gì sai lầm.
Nhớ lại những lời Ninh Dạ nói ban ngày, Phong Ngọc Yên cảm thấy hình như mình quên cái gì.
Lại nhìn sang phía Ninh Dạ, chỉ thấy y vẫn ngồi rất bình tĩnh, không ngờ gương mặt lại mỉm cười thần bí.
Nụ cười này khiến Phong Ngọc Yên có cảm giác sởn cả tóc gáy.
Không đúng!
Ninh Dạ có âm mưu gì đó!
Như đang chú ý tới ánh mắt quan sát của Phong Ngọc Yên, Ninh Dạ nhìn về phía cô.
Y nói: “Cô đã phát hiện có vấn đề rồi à? Đã nghĩ kỹ chưa?”
Phong Ngọc Yên giật mình nhìn y.
Ninh Dạ mỉm cười: “Còn chưa nghĩ ra à?”
Thân thể Phong Ngọc Yên run rẩy: “Ngươi định nói với ta mấy lời đó không phải để làm hòa? Ngươi đang lợi dụng ta? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chắc bây giờ bọn Nhạc Lăng Không đang ở Linh Lung tháp đúng không? Đúng là to gan đấy, vì cơ hội thắng lợi cuối cùng mà không ngại đặt mình vào trận chiến của đại năng Vô Cấu. Đáng tiếc, bọn họ buộc phải thất vọng rồi.”
Cái gì?
Phong Ngọc Yên thầm run rẩy, ngay cả đám người Hà Nguyên Thánh, Lao Huyền Minh, Minh Tứ Dã cũng nhìn y với vẻ khó hiểu.
Minh Tứ Dã đang định nói gì đó, Ninh Dạ đã giơ ngón tay: “Suỵt!”
Tiếng ‘suỵt’ này có vẻ bỡn cợt nhưng lại khiến đám người cùng tập trung lắng nghe.
Nhưng thật ra không cần tập trung.
Vì động tĩnh tiếp theo rất lớn, chỉ trong chớp mắt đã lan khắp toàn thành.
Ầm!
Tiếng nổ điên cuồng vang lên trên bầu trời của Lạc thành.
Đám người cùng lao ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy trên bầu trời đằng xa đã xuất hiện ánh sáng ngũ sắc, không ngờ lại là phía Linh Lung tháp.
Nhìn khí thế đó, rõ ràng là đại năng cấp bậc Vô Cấu đang giao thủ.
“Sao lại như vậy?” Phong Ngọc Yên run rẩy.
Nếu là điệu hổ ly sơn, vậy phải tấn công Công Tôn thế gia trước rồi mới hạ thủ với Linh Lung tháp chứ?
Sao bên phía Lung Linh tháp lại giao chiến trước?
Phong Ngọc Yên còn chưa hiểu, lại nghe một tràng cười điên cuồng: “Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên, quả nhiên các ngươi đang ở đây. Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay ta sẽ dùng mạng của các ngươi tế lễ anh linh của Lạc Đông Du và Khâu Mộng Sơn!”
Nói đoạn, một bàn tay lớn như bầu trời đã từ trên không giáng xuống.
“Trịnh Ngọc Huy?” Phong Ngọc Yên lập tức nhận ra người vừa tới là một trong bảy đại đô sứ của Yên Vũ lâu, tề danh cùng Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du.
Cho dù tất cả mọi người ở đây gộp lại cũng không phải đối thủ của cường giả như vậy.
Nhưng đúng lúc này lại có một tiếng ngâm dài vang lên, ánh sáng hoa lệ ngăn bàn tay che trời của Trịnh Ngọc Huy lại, sau đó là một âm thanh trong trẻo: “Trịnh Ngọc Huy, con trai chưởng giáo của bản phái là thứ mà ngươi động vào được chắc?”
Hào quang vô tận bùng lên, bao phủ bên đưới.
Từng luồng sáng pháp thuật đột nhiên xuất hiện, đã dâng lên tới tận chân trời, một thân hình vĩ đại như núi đột nhiên xuất hiện, không ngờ lại là Phong Đông Lâm.
“Cha!” Phong Ngọc Yên không ngờ cha mình lại đích thân tới.
Phong Đông Lâm quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái: “Nha đầu thối này, xem chuyện tốt mà con làm đi, lúc về sẽ tính sổ với con!”
Lần này Phong Ngọc Yên đã hiểu.
Cô trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Chúng ta mới là mồi nhử?”
Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Ta đã nói với ngươi từ đầu rồi mà, Yên Vũ lâu muốn đòi lại thể diện, nhất định phải tìm được mục tiêu giá trị nhất. Còn trong Lạc thành này, thật ra mục tiêu có giá trị nhất chính là hai vị! Đa tạ hai vị đã đi theo ta, cho Ninh Dạ này cơ hội thể hiện bản thân!”