TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 202: Tử Giới Dung Lô

Mục tiêu giá trị nhất chính là mình!

Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh không thể ngờ được hóa ra mọi chuyện lại là như vậy.

Tất cả những gì bọn họ cố gắng làm, thật ra đều nằm trong tính toán của Ninh Dạ. Thậm chí Ninh Dạ cố tình tiết lộ một phần tình báo là muốn điều đám người Nhạc Lăng Không, Dương Tử Thu đi.

Nhưng trước đó y đã bố trí xong xuôi.

Phong Ngọc Yên ngơ ngác nhìn Ninh Dạ: “Cho dù là tu vi của cha ta, từ Cửu Cung sơn đến đây cũng cần ít nhất một ngày hai đêm, nói cách khác trước đó ngươi đã thông báo cho cha ta? Nhưng ngươi mới đến hôm qua mà!”

Ninh Dạ gật đầu: “Thực ra trước khi rời khỏi Cửu Cung sơn, ta đã mời Phong điện chủ đích thân xuất mã.”

“Cái gì?” Phong Ngọc Yên không thể tin vào tai mình: “Sao ngươi lại biết sớm đến vậy?”

“Ta không biết, nhưng chuyện này không quan trọng, vì với tác phong của đám người Yên Vũ lâu, chỉ cần bọn chúng phát hiện hai vị xuất hiện tại đó, không có lý do gì mà chúng lại không nghĩ tới điều này. Vì vậy ta không thể không đặt giả thuyết xấu nhất... Có một số chuyện không cần biết từ trước, chỉ cần suy luận theo lẽ thường là được.”

Lao Huyền Minh đã hiểu: “Vì vậy kế hoạch ban đầu của Yên Vũ lâu không phải Phong đại tiểu thư và Hà đại thiếu gia, nhưng bọn họ đến đây, mục tiêu cũng tự thay đổi.”

‘‘Không sai.’‘ Ninh Dạ trả lời.

“Nói cách khác...” Lao Huyền Minh phản ứng lại.

“Đúng, chắc bọn chúng còn một mục tiêu, một mục tiêu từ trước.”

“Là gì?” Mọi người cùng hỏi.

Ninh Dạ nhìn bọn họ với vẻ đồng tình: “Chẳng phải các ngươi đã thấy rồi à?”

Linh Lung tháp!

Mục tiêu nguyên bản của Yên Vũ lâu chính là Linh Lung tháp!

Nhưng khác với suy đoán của bọn họ, mục tiêu của Yên Vũ lâu không phải cướp lấy Linh Lung tháp.

Một trận pháp cơ sở của Lạc thành, Yên Vũ lâu cũng chẳng thấy quý hiếm gì.

Bọn họ còn mục đích hiểm ác hơn.

Ngay một khắc sau đã thấy bốn phía xung quanh Lạc thành có cả vạn vệt sáng bay lên bầu trời.

“Đại trận của Lạc thành?” Công Tôn Trường Sách ngạc nhiên.

Sao đại trận lại khởi động ngay lúc này.

“Không đúng, là nghịch chuyển đại trận!” Công Tôn Vô hét lớn.

Đại trận bảo vệ Lạc thành vốn là đối ngoại nhưng thời khắc này lại phát huy tác dụng đối với bên trong.

Còn sau khi trận pháp khởi động, chỉ thấy màn sương đỏ máu quét qua, bao phủ toàn bộ Lạc thành, chậm rãi hạ xuống dưới.

“Tử Giới Dung Lô?” Lần này ngay cả Ninh Dạ cũng kinh ngạc.

Chuyện Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ra tay với đệ cửu sứ đúng là ý của y, mục đích là để y được ra ngoài.

Vì vậy Ninh Dạ còn bảo Công Tôn Dạ đề xuất với Yên Vũ lâu, dùng Công Tôn thế gia làm mồi, thu hút một số người của Hắc Bạch thần cung tới đây, rồi lạnh lùng hạ thủ để trả thù.

Trong đó mục tiêu chủ yếu là bản thân Ninh Dạ.

Thế nhưng Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên gia nhập lại khiến mọi chuyện thay đổi.

Mấu chốt nhất là Yên Vũ lâu không thể nào làm việc hoàn toàn dựa theo bố trí của y.

Công Tôn Điệp có thể đưa ý kiến nhưng Yên Vũ lâu cũng có thể có kế hoạch riêng của mình.

Vì vậy bọn họ thay đổi một phần đề xuất của Công Tôn Dạ, cố gắng tối đa hóa lợi ích trong hành động ở Lạc thành lần này.

Chỉ có điều rốt cuộc kế hoạch là gì, Công Tôn Dạ không biết, vì vậy Ninh Dạ cũng không biết.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã biết.

Không ngờ lại là Tử Giới Dung Lô.

Tử Giới Dung Lô là một pháp môn cực kỳ ác độc thời thượng cổ, trước đây kẻ sáng tạo ra pháp môn này muốn chế tạo một thần vật nên luyện hóa tất cả dân chúng trong một thành thị, cuối cùng trở thành một món chí bảo sát lục với sát khí ngập trời.

Pháp thuật này tôn thương thiên hòa, vì vậy bị tiên giới cấm dùng, không ngờ Yên Vũ lâu lại sử dụng, hơn nữa còn dùng tại Mặc châu.

Hiển nhiên, đây là linh cảm của bọn họ sau khi Mộc Khôi tông luyện hóa Ác Niệm Sát Cốt.

Mất đi Tri Vi giới, Yên Vũ lâu phải chế tạo lại một món thần vật, chuyện chúng ta khiến bọn họ có tâm tư khác, dứt khoát nhân cơ hội này luyện hóa cả Lạc thành.

Sau khi biết thủ đoạn của Yên Vũ lâu tàn nhẫn đến vậy, Ninh Dạ cũng không khỏi run rẩy.

Danh môn đại phái ai nấy ra vẻ đạo mạo, thực chất không có ai là người tốt, đều là phường ăn tươi nuốt sống.

Bách tính trong Lạc thành đều là người vô tội!

Quan trọng nhất là, Ninh Dạ cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình.

Nếu không vì kế hoạch của y, có lẽ đã chẳng có chuyện luyện hóa toàn thành như vậy.

Ninh Dạ không phải thánh nhân nhưng cũng không muốn làm tội nhân.

Nếu một vị đại năng chạy đi chỗ khác luyện hóa một thành thị, tuy y cũng đồng tình nhưng không tự trách mình.

Thế nhưng Lạc thành thì không được!

Cảnh ngộ của những người ở đây có liên quan trực tiếp tới y!

Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết!

Bất luận thế nào cũng không thể để tai nạn này xảy ra vì bản thân mình.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ đã nói: “Tuyệt đối không thể để bọn chúng thành công được, phải ra tay ngăn cản ngay lập tức!”

Lao Huyền Minh tức giận nói: “Bây giờ còn nói ngăn cản cái nỗi gì, mau mau rời thành bỏ trốn!”

Ra tay mạnh bạo như vậy rõ ràng là đại năng xuất thủ, thực lực của bọn họ đâu thể ngăn cản, Lao Huyền Minh chỉ muốn mau mau chóng chóng chạy ra ngoài, đừng biến mình thành vật tế là được rồi.

“Không, vẫn còn kịp.” Ninh Dạ đã kêu lên: “Yên Vũ lâu phái Trịnh Ngọc Huy và Phong Trung Túc tới, bọn họ đã bị Đông Kỳ Sứ và Phong điện chủ cuốn lấy, tuy đã khởi động trận pháp Tử Giới Dung Lô nhưng nơi này không phải địa bàn của Yên Vũ lâu, không thể thong thả bố trí được. Ta biết một chút về trận pháp, chỉ cần chúng ta tìm ra mắt trận, loại bỏ nó là cứu được chúng sinh đang trong dầu sôi lửa bỏng!”

Lần này Lao Huyền Minh không làm theo lời y: “Thất bại thì chết chắc! Không còn nhiều thời gian nữa, muốn làm thì ngươi tự đi mà làm, thứ cho lão phu không phụng bồi!”

Nói đoạn đã chạy ra phía ngoài.

Không chỉ có hắn, đám người Minh Tứ Dã, Công Tôn Trường Sách lôi kéo Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên cùng chạy ra ngoài, hiển nhiên không định hiến thân vì Lạc thành.

Ninh Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng hừ khẽ, lặng lẽ sử dụng Khi Thiên thuật, nhưng lại dùng với Hà Nguyên Thánh.

Trong lòng Hà Nguyên Thánh hoảng hốt, chỉ thấy phía trước có đường, ra sức kêu gào bỏ chạy, nhưng hắn không biết hướng mình đang chạy không phải ra ngoài thành mà là vào trong thành.

Minh Tứ Dã kinh hãi đang muốn cướp lấy Hà Nguyên Thánh, không ngờ lại thấy trong bóng tối có một khoảng tối tràn tới, ngăn cản hắn.

“Công Tôn Dạ!’ Minh Tứ Dã hét lớn.

Tiếng cười ha hả của Công Tôn Dạ vang lên, Ngũ Dương phiên cuốn một cái, tất cả mọi người đều bị hắn ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Nguyên Thánh đi vào màn đêm.

Mọi người cùng lo lắng, Ninh Dạ hét lớn: “Mau cứu đại thiếu gia!”

Nói xong đã đuổi theo Hà Nguyên Thánh, thực chất lại là khống chế Hà Nguyên Thánh chạy về phía Linh Lung tháp.

Ninh Dạ không hiểu biết nhiều về Tử Giới Dung Lô, nhưng trận pháp này mượn lực lượng của trận pháp thủ hộ của Lạc thành, đảo ngược trận pháp đó lại, vì vậy phương pháp phá giải đơn giản nhất chính là tiêu diệt Linh Lung tháp, khiến trận pháp tự tan rã.

Nhưng muốn làm chuyện này cũng chẳng dễ.

Bên trên Linh Lung tháp có hai vị đại năng đang giao chiến điên cuồng.

Một bên là Phong Trung Túc của Yên Vũ lâu, một bên là Đông Kỳ Sứ - Quân Bất Lạc.

Hai người này đều nổi tiếng vì thân pháp huyền ảo, tinh thông độn pháp, chỉ thấy trên bầu trời có bóng người lấp lóe, từng đợt pháp thuật mãnh liệt nhưng từ đầu tới cuối không thấy bóng người giao thủ.

Ẩn trong gió, nấp trong bóng tối, vô hình vô ảnh, sát khí vô biên.

Nhưng thi thoảng lại vang lên tiếng cười nham hiểm của Phong Trung Túc: “Tử Giới Dung Lô đã được khởi động, hủy diệt Linh Lung tháp là bảo vệ được Lạc thành. Quân Bất Lạc, ngươi không định thử à?”

Quân Bất Lạc hừ một tiếng, hoàn toàn không để ý.

Đúng là hắn có thể làm như vậy, nhưng hiển nhiên hành động đó sẽ cho Phong Trung Túc cơ hội đánh lén bản thân mình.

So với bản thân, một Lạc thành có là cái gì?