Cái gì?
Lao Huyền Minh ngây dại, đòn đánh đã chắc thắng nhưng không thể đánh tiếp.
Một dung nhan quen thuộc hiện lên trong lòng, trùng khớp với tướng mạo của Công Tôn Điệp, khoảnh khắc đó thân thể Lao Huyền Minh chấn động kịch liệt, giọng nói run rẩy: “Ngươi là...”
Công Tôn Điệp mặt mày tức tối: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à!”
Lần này không phải diễn kịch.
Đối với Công Tôn Điệp, cô thà chết cũng không muốn bị kẻ địch nhận làm người thân.
Trong tiếng la hét đó, không ngờ Công Tôn Điệp lại thu hồi Vụ Ảnh Thiên Huyến, tất cả sương mù hóa thành một vệt sáng đánh về phía Lao Huyền Minh.
Không ngờ Lao Huyền Minh lại chẳng hề phản ứng lại, tùy ý để chiêu này đánh trúng.
Hắn nhìn Công Tôn Điệp, gương mặt xuất hiện nụ cười cay đắng: “Ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải... nên nghĩ ra sớm hơn...”
Ầm ầm ầm ầm!
Công kích điên cuồng không hề kiêng ển đánh lên người Lao Huyền Minh, Lao Huyền Minh bị đánh đứt gân nứt xương nhưng trong lòng đã chẳng hề muốn sống, chỉ có nước mắt chảy dài: “Báo ứng... đây là báo ứng của ta...”
“Chết đi!” Công Tôn Điệp gào thét, lần này tới phiên cô ra đòn trí mạng với Lao Huyền Minh.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, cánh tay cô bị ngăn cản.
Lại là Công Tôn Dạ.
Vung nhẹ tay áo, Công Tôn Dạ thở dài nói: “Hóa ra hắn là tên tiểu nhân lấy oán trả ơn hại chết mẹ ngươi năm xưa... Dù thế nào ngươi cũng là con gái của hắn, không thể giết cha được, chuyện này cứ để ta làm.”
Nói đoạn, hắn búng ngón tay, đâm thẳng vào đầu Lao Huyền Minh, trên trán Lao Huyền Minh xuất hiện một lỗ thủng, cứ thế rơi từ trên không trung xuống.
Tới lúc chết gương mặt hắn vẫn vui vẻ.
Minh Tứ Dã thấy cơ hội đã phối hợp với Công Tôn Trường Sách và đám người Công Tôn Vô cùng tấn công Công Tôn Dạ, Quỷ Đao lại hiện lên nơi chân trời, Trần Khánh Nguyên cũng đã tới.
Ninh Dạ lại hét lớn: “Phá tháp quan trọng hơn, ta tìm ra điểm mấu chốt rồi!”
Nói xong tóm lấy Hà Nguyên Thánh, đột nhiên ném hắn về phía Linh Lung tháp.
Động tác này của y khiến mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán.
Linh Lung tháp tự động phản kích, ngươi định giết hắn à?
Minh Tứ Dã bị ép thu kiếm, chộp lấy Hà Nguyên Thánh: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à!”
Nhưng hắn vẫn chậm mất một bước, chỉ thấy Hà Nguyên Thánh khoa chân múa tay va vào dòng pháp thuật của Linh Lung tháp nhưng lại không hề tổn thương, còn va thẳng vào tháp.
“Đây là...” Hà Nguyên Thánh kinh ngạc nhìn bốn phía.
Xung quanh đâu đâu cũng có vệt sáng pháp thuật, chỉ riêng chỗ hắn đứng là không việc gì.
Ninh Dạ hét lớn: “Hà thiếu gia! Bên dưới ngươi là điểm yếu của cấm chế Linh Lung tháp, dốc toàn lực tấn công là phá được tháp!”
Hà Nguyên Thánh suy nghĩ chậm chạp, vẫn đang đờ đẫn.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, một cột lửa từ dưới đất bay lên.
“Địa hỏa thiêu đốt trong thành!”
Mọi người cùng cao giọng hét lớn.
Tử Giới Dung Lô đã chính thức bước sang giai đoạn thứ hai, giai đoạn địa hỏa thiêu đốt trong thành.
Ngọn lửa phun ra từ dưới đất, một số dân chúng vô tội bị đánh trúng, lập tức hóa thành tro tàn.
“mau lên!” Ninh Dạ hét lớn: “Còn không động thủ, chúng ta sẽ chết ở đây!”
Hà Nguyên Thánh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cắn răng đánh xuống dưới.
Nhưng cho dù là nơi cấm chế yếu ớt nhất, nó vẫn cực kỳ cứng rắn, đòn này của hắn không phá được.
Phong Ngọc Yên cả giận: “Tìm ra điểm yếu rồi sao lại để hắn đi vào? Đổi thành ai khác mà chẳng được?”
Ninh Dạ trả lời: “Vì hắn là người thích hợp nhất. Thực lực quá mạnh sẽ ảnh hưởng tới cấm chế xung quanh, khiến chúng tấn công chỗ này. Thực lực quá yếu thì không thể lay chuyển cấm chế. Nếu muốn phá cấm chế nhanh chóng nhất định phải là người tu vi thấp mà chiến lực mạnh.”
Tu vi thấp mà chiến lực mạnh?
Chẳng phải chính là ngươi à?
Mọi người không hiểu.
Ngược lại sắc mặt Minh Tứ Dã khẽ thay đổi.
Không sai.
Nếu không ẩn giấu thực lực, thật ra nói tới chiến lực vượt qua tu vi thì phải là Hà Nguyên Thánh.
Vì hắn là con trai của chưởng giáo.
Cho dù tên này không quá lợi hại, lá gan lại nhỏ, không có đấu chí nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc.
Cho dù cưỡng ép truyền thụ, Hà Sinh Mặc cũng truyền cho hắn đủ loại tuyệt học.
Nhưng đa số thời điểm, Hà Nguyên Thánh vốn không có cơ hội vận dụng những tiên pháp thần thuật đó, cũng chẳng quyết đoán tới vậy.
Nhưng thời điểm then chốt này, Hà Nguyên Thánh không đối mặt với đối thủ cường đại mà chỉ là một bức tường, thật sự cho hắn cơ hội thể hiện.
Khoảng khắc đó mọi người đều tập trung vào Hà Nguyên Thánh.
“Hà thiếu gia, phải nhờ ngươi rồi.” Mọi người cùng hò hét.
Đây là lần đầu tiên Hà Nguyên Thánh được mọi người coi trọng như vậy.
Phản ứng đầu tiên của hắn là run rẩy: “Ta... không làm được!”
“Không! Ngươi làm được!” Ninh Dạ nhìn thẳng vào Hà Nguyên Thánh, đã sử dụng Khi Thiên thuật lần nữa.
Nhưng lần này y không dùng ảo thuật lừa dối mà chỉ khiến Hà Nguyên Thánh hồi tưởng lại chuyện xưa.
Nhớ lại vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không thành kim của phụ thân, nhớ lại những người ngoài âm thầm khinh thường, nhớ lại lúc mình từng có chí khí ngất trời, nhưng lại bại trận trước thực tế tàn khốc.
Ninh Dạ không biết quá khứ của hắn ra sao, nhưng cho dù không biết, y vẫn đoán được.
Bất cứ người trẻ tuổi nào cũng có chí hướng, cũng có lý tưởng, nhưng thất bại trước đủ loại nguyên nhân trong thực tế, mất đi ý chí, thậm chí sa sút, bỏ cuộc.
Hà Nguyên Thánh là ví dụ điển hình.
Cho dù hắn là kẻ khốn kiếp đến đâu đi nữa, Ninh Dạ cũng nhận ra cảm giác bất đắc dĩ ẩn sâu trong lòng hắn.
Ai cũng hy vọng được người khác thừa nhận, ai cũng hy vọng được người khác tán thưởng.
Thứ ngươi gọi là da mặt dày, thực chất là tự sa ngã vì bất lực bỏ cuộc.
Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo, tu hành vô dụng, ngày ngày bị cha mắng chửi, cuộc đời này không còn tự tin. Một mặt khác, người dưới a dua nịnh nọt lại khiến hắn tựd dại.
Tính cách tự tin và tự đại cực điểm mâu thuẫn với nhau, khiến hắn bỏ cuộc, lại hoành hành bá đạo.
Sâu trong lòng hắn, sao lại không muốn gây dựng đại nghiệp?
Nhưng không ai cho hắn cơ hội đó.
Nhưng bây giờ, Ninh Dạ cho hắn.
Không phải Ninh Dạ không có lựa chọn khác, nhưng cuối cùng y vẫn chọn Hà Nguyên Thánh.
Không chỉ vì Hà Nguyên Thánh là người thích hợp nhất, mà vì y vốn định cho Hà Nguyên Thánh chút quả ngọt.
Thủ đoạn điều khiển người, chú trọng là điều khiển tâm.
Phải khiến hắn sợ hãi, khiến hắn chịu phục, còn khiến hắn vui mừng.
Sợ và phục là qua cách giáo huấn và đánh cược, Ninh Dạ đã gần làm được, tiếp đó chỉ còn dùng lợi ích dụ dỗ.
Nhưng Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo, lợi ích nào mà dụ dỗ được hắn?
Chính là thứ trước mắt.
Hy vọng!
Tán thành!
Trọng trách!
Hiện giờ tính mạng của toàn bộ cư dân trong Lạc thành đặt lên vai hắn, tính mạng đa số tu tiên giả cũng đặt lên vai hắn.
Chỉ có hắn mới làm được.
Chỉ có hắn mới có thể làm tốt!
Còn thời khắc này, Ninh Dạ lại khiến hắn nhớ lại những nỗi đau mà hắn bỏ qua, khơi dậy tôn nghiêm của hắn.
Tất cả những giấc mơ từng có đã phục sinh, chiến ý dâng trào trong lòng Hà Nguyên Thánh.
Hà Nguyên Thánh hét lớn: “Ta có thể!”
Sau tiếng gầm này, không ngờ thân thể mập mạp của Hà Nguyên Thánh lại tỏa ra khí lưu cuồn cuộn, gào thét điên cuồng, bao phủ quanh người hắn. Thân thể béo ú nung núc từ từ biến thành cơ bắp khôi ngô, tọaoj thành một thân thể vĩ đại, sau đầu hiện lên một vòng tròn kim ấn, hai tay xuất hiện bao tay màu vàng kim, dưới chân hiện lên đôi giày sợi vàng thêu mây, sau đó đánh từng quyền cuồng bạo vào thân tháp bên dưới.
“Bất Diệt Kim Cương thể, Phá Ngục long lực, Toái Tinh thần quyền, Phạm Thiên ấn, Bộ Thần ngoa, Cương Sát hộ thủ...” Minh Tứ Dã hét lên thành tiếng.
Được lắm, không ngờ thằng nhãi này đột nhiên dùng đủ loại tiên thuật pháp bảo mạnh mẽ nổi tiếng của Hắc Bạch thần cung. Quan trọng nhất là hắn có thể sử dụng đồng thời... Ninh Dạ nói không sai, thật ra thực lực của tên này rất mạnh, chỉ có điều từ trước tới nay chính hắn cũng không biết.
Ầm ầm ầm ầm!!
Từng quyền điên cuồng đánh lên Linh Lung tháp, Hà Nguyên Thánh trút sạch tất cả lực lượng của bản thân!
Tĩnh lặng!
Tĩnh lặng như tờ.
Không thành công?
Mọi người đang ngạc nhiên, chỉ thấy ánh sáng hộ thể trên Linh Lung tháp đột nhiên biến mất, khoảnh khắc sau đó thân tháp nứt toác, vết rạn lập tức che kín thân tháp, khiến toàn bộ tòa tháp ầm ầm sụp đổ trong ánh lửa ngập trời!