TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 203: Linh Lung tháp (1)

Trong Linh Lung tháp, đám người Nhạc Lăng Không, Dương Tử Thu đã choáng váng.

Tử Giới Dung Lô vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong thành đều trở thành vật tế, sau khi ý thức được điều này, bọn họ nào dám dừng lại, lao nhao gào thét chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng mới chạy chưa được bao lâu lại thấy Hà Nguyên Thánh kêu gào chạy tới.

“Hà thiếu gia?” Bốn người ngây ngốc.

Lúc này rồi, ngươi chạy vào trong thành làm gì?

Đang định hỏi lại thấy Ninh Dạ cũng chạy tới: “Hà thiếu gia muốn xô đổ Linh Lung tháp, phá hỏng đại trận! Các ngươi còn không mau ra tay?”

Cái gì?

Đám người nghe vậy kinh hãi.

Vốn định không đi nhưng Ninh Dạ đã nói: “Kẻ nào vứt bỏ Hà thiếu gia, giết không tha!”

Trong lòng mọi người kinh hãi.

Nếu thật sự bỏ mặc Hà Nguyên Thánh ở đây còn bản thân tự bỏ chạy, vậy cho dù có rời khỏi thành, chắc chắn vẫn sẽ chết.

“Không kịp!” Nhạc Lăng Không cả giận nói.

“Không, kịp!” Ninh Dạ chỉ lên trời nói: “Mây máu hiện lên trên trời, địa hỏa thiêu đốt trong thành, tử giới tế luyện, vạn linh quy nhất. Bây giờ Tử Giới Dung Lô mới tới tầng thứ nhất, còn chưa tới mức cuối cùng, chỉ cần chưa đạt tới mức độ vạn linh quy nhất là vẫn còn cơ hội. Chúng ta còn ít nhất nửa canh giờ, thời gian dài như vậy chẳng lẽ lại sợ không xô đổ Linh Lung tháp được à?”

Nghe y nói như vậy, trong lòng mọi người dấy lên hy vọng.

Hóa ra vẫn còn nửa canh giờ?

Vậy thì được.

Đương nhiên bọn họ không nghĩ tới chuyện Ninh Dạ đang lừa bọn họ.

Mây máu hiện lên trên trời, địa hỏa thiêu đốt trong thành, tử giới tế luyện, vạn linh quy nhất, đúng là bốn quá trình của Tử Giới Dung Lô, nhưng không nghĩa là phải tới bước cuối cùng mới chết.

Mây máu hiện lên trên trời là để xâm nhập tám hướng, không để lọt chỗ nào, phong tỏa không trung, ngăn cản đường bỏ trốn.

Vì vậy bước đầu tiên là xâm lấn và phong tỏa, nếu không khi bước ‘mây máu hiện lên trên trời’ này được thi triển toàn diện sẽ rất khó rời khỏi.

Còn địa hỏa thiêu đốt trong thành sẽ khiến toàn thành gặp tai họa, lúc này bắt đầu có người chết, nhưng đại đa số tu tiên giả vẫn chống cự được, chỉ có bách tính bình dân mất mạng.

Một khi tới mức độ ‘tử giới tế luyện’ thì ngay cả tu tiên giả cũng khó lòng chống cự.

Còn về ‘vạn linh quy nhất’ đây là bước cuối cùng của việc chế tạo bảo vật, bất luận thành công hay thất bại đều không liên quan tới người chết.

Vì vậy bọn họ vốn không có nửa canh giờ mà chỉ có thời gian một chén trà, sau đó trong thành sẽ bắt đầu có người chết.

Thời khắc này, mọi người cùng đuổi theo Hà Nguyên Thánh, trở lại Linh Lung tháp.

Hà Nguyên Thánh chạy tới đây, chỉ thấy trước mắt rộng rãi sáng sủa, cảm thấy mình đã chạy ra khỏi thành, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau khỉ tháy cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi, hắn phát hiện mình đang ở bên cạnh Linh Lung tháp, hoảng sợ tới mức la lên thất thanh: “Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ở đây?”

Nhưng giọng nói của hắn bị Ninh Dạ nhấn chìm: “Mau tấn công Linh Lung tháp, tháo Bát Bảo Lưu Ly châu ra!”

Hà Nguyên Thánh ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy cả đống người lao nhao xuất thủ về phía Linh Lung tháp.

Thân tháp tỏa ra ánh sáng bảo hộ, không ngờ lại khỏi động cơ chế tự phòng ngự, chống đỡ công kích.

Không chỉ có vậy, Lưu Ly châu trên đỉnh tháp cũng phóng thích từng vệt sáng pháp thuật, còn có thể chủ động phản kích.

Minh Tứ Dã đã lao tới xuất kiếm chém lên Linh Lung tháp, vừa khiến ánh lửa bập bùng vừa tóm lấy Hà Nguyên Thánh gầm lên: “Ngươi điên à? Chạy đến đây làm gì?”

Hà Nguyên Thánh trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Thấy hắn như vậy, Minh Tứ Dã đã hiểu, tức giận quát lớn: “Ninh Dạ, có phải ngươi giở trò không?”

Lại thấy thân thể Ninh Dạ đờ đẫn, ánh mắt ngây dại, sau đó lại xoay người chém một đao về phía Minh Tứ Dã.

Minh Tứ Dã không ngờ Ninh Dạ lại tấn công mình, bị dọa tới mức nhảy Ninh Dạ ựng lên, nhưng đòn tấn công của hoàn toàn không uy hiếp được hắn, tùy tiện xuất kiếm gạt đi. Phong Ngọc Yên đã lên tiếng: “Hắn bị khống chế rồi!”

Trên bầu trời vang lên tiếng cười như chuông bạc: “Ninh Dạ, ngươi mà cũng có ngày hôm nay! Hôm nay chính là ngày chết của Hắc Bạch thần cung các người!”

“Công Tôn Điệp!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lao Huyền Minh gầm lên phẫn nộ.

Trêng Linh Lung tháp có hai bóng người xuất hiện, chính là Công Tôn Điệp và Công Tôn Dạ.

Hóa ra là cô ta.

Minh Tứ Dã lập tức phản ứng lại.

Công Tôn Điệp là phản đồ Ma môn, còn Ma môn giỏi nhất là pháp thuật khống chế tâm thần, thu nhiếp linh hồn, nếu thế có thể giải thích được chuyện Hà Nguyên Thánh.

Cả hai đều bị Công Tôn Điệp khống chế!

“Tỉnh lại cho ta!” Minh Tứ Dã vỗ một chưởng vào lưng Ninh Dạ, Ninh Dạ phun ra một ngụm máu, ánh mắt tỉnh táo trở lại, đồng thời Công Tôn Điệp hừ một tiếng, chúng tỏ pháp thuật nhiếp hồn bị cưỡng ép gián đoạn, cho nên cô ta cũng bị thương.

Tâm linh của Ninh Dạ và Công Tôn Điệp tương thông, lúc này phối hợp hoàn hảo tới cực điểm.

Nhưng tuy Công Tôn Điệp hoàn thành việc mà y giao phó nhưng vẫn tức giận truyền âm cho Ninh Dạ: “Được rồi, bổn cô nương gánh tội cho ngươi rồi đấy, các ngươi mau phá tháp đi. Không ngờ Yên Vũ lâu lại tàn nhẫn đến vậy, chuyện như thế mà cũng làm được!”

Ninh Dạ đáp lời: “Không được, phải diễn tới cùng, ngươi phải ở lại đây phối hợp với Công Tôn Dạ dốc toàn lực ngăn cản chúng ta phá tháp.”

Công Tôn Điệp sốt sắng: “Tiểu tổ tông ơi, phòng ngự của Linh Lung tháp đâu dễ đối phó, thời gian của ngươi không nhiều, chúng ta dốc toàn lực ngăn cản, vạn nhất các ngươi không phá kịp thì chúng ta đều phải chết ở đây.”

“Không, không lâu đâu!” Ninh Dạ tập trung vào Linh Lung tháp: “Đừng quên ta còn Cấn Tự Bí.”

Cấn Tự Bí?

Công Tôn Điệp ngạc nhiên: “Cấn Tự Bi có thể phá phòng ngự của Linh Lung tháp?”

“Không thể.” Câu trả lời của Ninh Dạ khiến Công Tôn Điệp nổi nóng.

“Nhưng phối hợp với Côn Lôn kính và Vấn Thiên thuật, nó có thể tìm ra vị trí quan trọng của Linh Lung tháp, tạo hiệu quả lớn hơn.”

“Ở đâu?”

“Nơi này có quá nhiều người, còn có đại năng, không khéo sẽ phát hiện ta đang dùng bí thuật.”

“Ta giúp ngươi!” Công Tôn Điệp đã sử dụng bí thuật Vụ Ảnh Thiên Huyễn, khói đen vô biên tỏa ra.

Công Tôn Dạ cũng nhận được tin, dốc hết sức vận dụng Ngũ Dương phiên,, oán nữ sát hôn kêu gào thê thảm, chỉ chớp mắt đã bao phủ đám người trong đám mây đen kịt.

Ninh Dạ nhân cơ hội thi triển Cấn Tự Bi, đồng thời nhanh chóng vận dụng Côn Lôn kính trong Thiên Cơ điện, đốt một quẻ Ký Hồn, dốc toàn lực suy tính, hình ảnh Linh Lung tháp từ từ hiện lên trong gương.

Ngay lúc này, Công Tôn Điệp đột nhiên kêu thảm một tiếng.

Trong màn sương đen, Lao Huyền Minh đã gào lên điên cuồng: “Con tiện nhân này, chết đi!”

Không ngờ ngay lúc này Lao Huyền Minh lại đánh trúng Công Tôn Điệp, hắn không bị màn sương đen ảnh hưởng.

Sau vụ huyết án ở Lao phủ, Lao Huyền Minh vẫn luôn tìm cách phá giải bí pháp Vụ Ảnh Thiên Huyễn của Công Tôn Điệp, hắn đang chờ chính thời khắc này.

Ngay cả Minh Tứ Dã và Công Tôn Trường Sách cảnh giới Vạn Pháp cũng bị Công Tôn Điệp và Công Tôn Dạ liên thủ cô lập, nhưng ngay thời điểm này Lao Huyền Minh lại trở thành người duy nhất không bị ảnh hưởng. Hắn cũng là người nham hiểm, giả bộ bị mê hoặc rồi đột nhiên đánh lén.

Công Tôn Điệp không nghĩ lại có chuyện này, lập tức bị thương.

Một đòn thành công, Lao Huyền Minh dốc toàn lực công kích.

Hai người bọn họ đều trong cảnh giới Hoa Luân nhưng Lao Huyền Minh là Hoa Luân đỉnh phong, Công Tôn Điệp mới chỉ trung kỳ. Quan trọng nhất là điểm mạnh của Công Tôn Điệp không phải chiến lực mà ở ẩn nấp bỏ trốn, chiến đấu chính diện lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lao Huyền Minh.

Nếu bây giờ cô bỏ trốn vẫn còn kịp, nhưng lại phải duy trì Vụ Ảnh Thiên Huyễn, không ngờ Công Tôn Điệp cắn răng không lùi lại, kết quả là bị Lao Huyền Minh đánh trúng liên tiếp, đã bị trọng thương.

“Chết đi!” Lao Huyền Minh cười gằn hét lớn, ngưng tụ lực lượng vô tận đánh về phía Công Tôn Điệp.

Ninh Dạ biết không ổn, đã suy tính tới thời khắc cuối cùng, không thể xuất thủ, thời khắc đó trong lòng Ninh Dạ lóe lên vô số suy nghĩ, cuối cùng đành hét lớn: “Cô ta là con gái ngươi!”