TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 206: Diệt môn

Công Tôn thế gia.

Đại gia tộc nổi tiếng trong Lạc thành này, chỉ riêng trực hệ đã có hơn ba trăm người, hơn ngàn nô bộc, bây giờ đều bị giam giữ, quỳ dưới đất.

Trong gian phòng ở phía tây.

Phong Đông Lâm và Quân Bất Lạc đứng trong một khu nhà.

Trong gian nhà có bày vài thứ.

Hoàng Tiêu phấn, Toái Hồng lân, Liệt Diễm tán, Bất Tử hoa...

Đây là tài liệu chế tạo Tử Giới Dung Lô đại trận.

Nhìn những thứ này, Công Tôn Trường Sách run run rẩy rẩy: “Phong điện chủ, kỳ sứ, những thứ này thật sự không liên quan tới Công Tôn thế gia! Chắc chắn Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp cố tình vu oan hãm hại!”

Phong Đông Lâm không để ý tới hắn mà chỉ nhìn Ninh Dạ: “Ngươi thấy thế nào?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đây đúng là bị Công Tôn Dạ vu oan hãm hại.”

Công Tôn Trường Sách vui mừng.

Nhưng ngay một khắc sau, Ninh Dạ lại nói: “Nhưng chưa chắc tất cả đều là vu oan.”

Quân Bất Lạc dần dần thấy hứng thú với Ninh Dạ: “Câu này nghĩa là sao?”

Ninh Dạ trả lời: “Công Tôn Điệp cũng là người suy nghĩ thấu đáo, chắc hắn cũng nghĩ tới việc vu oan hãm hại đơn giản như vậy chưa chắc đã có hiệu quả. Nếu ta là hắn, ta sẽ tuyêt đối không hành động đơn giản như vậy mà biến thứ gọi là hãm hại thành chân tướng.”

Ánh mắt Phong Đông Lâm co lại: “Ý ngươi là...”

“Ngự Phong Tử.” Ninh Dạ gọi.

Ngự Phong Tử vội vàng nói: “Vừa rồi tiểu nhân phụng lệnh tuần tra viên kiểm tra sổ sách xuất nhập của Công Tôn thế gia trong thời gian vừa qua, đây là sổ sách, mời Phong điện chủ và Đông sứ xem qua.”

Phong Đông Lâm nhận sổ sách, chỉ xem lướt qua đã thấy không ngờ trên đó có ghi lại việc xuất nhập những thứ hàng cấm như Hoàng Tiêu phấn.

“To gan!” Phong Đông Lâm ném sổ sách vào mặt Công Tôn Trường Sách: “Lần này ngươi còn giải thích thế nào?”

Công Tôn Trường Sách kinh ngạc, lúc này đã hiểu ra: “Phong điện chủ, đúng là Công Tôn thế gia chúng ta có nhập những hàng hóa này nhưng đó là do có khách hàng lớn chủ động mua ở chỗ chúng ta, hắn mua rất nhiều, chúng ta hoàn toàn không ngờ... đây chỉ là hiểu lầm!”

“Nhưng các ngươi giấu diếm vụ giao dịch này đúng không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Công Tôn Trường Sách ngớ người.

Đúng là bọn họ đã giấu diếm, đó là vì có một số tài nguyên là hàng cấm, vốn không cho phép âm thầm giao dịch.

Trước đây không lâu Công Tôn thế gia nhận được một vụ buôn bán rất lớn, lợi nhuận phong phú, bèn chọn tiếp nhận đơn hàng. Thật ra đây cũng là chuyện thường thấy trong các đại gia tộc và các môn phái.

Có ai không lén lút vi phạm lệnh cấm?

Nhưng bây giờ chuyện này dính dáng tới Tử Giới Dung Lô, vì vậy tính chất đã trở nên nghiêm trọng.

Công Tôn Trường Sách đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đúng là Công Tôn Dạ đang hãm hại hắn, nhưng bản thân chuyện hãm hại lại không có bất cứ vấn đề gì.

Đây chính là dương mưu, là tai họa mà ngươi mắc phải vì lòng tham.

Thậm chí Công Tôn Dạ không buồn giấm diếm, vì không cần thiết.

Quỳ chân dưới đất, Công Tôn Trường Sách lắc đầu liên tục: “Không, không, ta thật sự không biết...”

Ninh Dạ thở dài: “Ngươi còn chưa hiểu hay sao? Công Tôn gia chủ. Cho dù đối phương cho thêm những tài nguyên khác để nhiễu loạn, nhưng trong đó có rất nhiều hàng cấm, cho dù không dùng để bố trí Tử Giới Dung Lô cũng có thể dùng làm việc khác. Chẳng lẽ người trong gia tộc các ngươi không nghi ngờ một chút nào à?”

Công Tôn Trường Sách ngơ ngác nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Ta nói rồi, có lẽ ngươi không bị mua chuộc nhưng không nghĩa là người trong gia tộc của ngươi không bị thu mua chuộc.”

Công Tôn Trường Sách hận tới mức muốn phát nổ.

Là ai?

Rốt cuộc là ai đã bán đứng Công Tôn thế gia, đẩy hắn vào cảnh vạn kiếp bất phục?

Phong Đông Lâm nhìn Ninh Dạ: “Có thể tra được không?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Quá khó. Cứ nhìn những khoản mục này là biết, qua tay rất nhiều người. Mỗi người đều có thể có tội, nhưng chính vì vậy không thể xác định rốt cuộc ai là kẻ bị mua chuộc. Có thể chỉ là hạ nhân, quản gia của Công Tôn thế gia, nhưng cũng có thể là trưởng lão, thậm chí có thể là chính bản thân Công Tôn gia chủ.”

Lời nói của y lập tức phủ định tất cả mọi khả năng, đoạn tuyệt hoàn toàn ý định tìm kiếm hung thủ.

Nếu là người khác nói vậy có lẽ mọi người còn chưa tin hẳn, nhưng Ninh Dạ còn thừa nhận không thể làm được, những người khác bỗng cảm thấy không còn hy vọng gì.

Nghe y nói như vậy, Phong Đông Lâm và Đông Kỳ Sứ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều rất phức tạp.

Thấy ánh mắt bọn họ, Công Tôn Trường Sách đột nhiên ý thức được điều gì: “Không! Phong điện chủ, đừng như vậy!”

Phong Đông Lâm đã nói: “Công Tôn thế gia thông đồng với kẻ địch, buôn bán hàng cấm, chứng cứ xác thực. Chuyện Công Tôn Dạ còn có liên quan trực tiếp tới Công Tôn Trường Sách. Nếu đã thế, chẳng bằng xử lý đơn giản một chút!”

Quân Bất Lạc càng thẳng thắn, gằn một câu lạnh như băng: “Giết sạch.”

“Không!” Công Tôn Trường Sách kêu gào tuyệt vọng.

Thấy cảnh này, trong lòng Ninh Dạ không hề dao động.

Báo thù giúp Công Tôn Dạ là điều kiện mà y đã hứa với Công Tôn Dạ, nếu không, Công Tôn Dạ sẽ không phối hợp với y như vậy.

Nhưng lần này, y không chọn thủ đoạn như trong quá khứ mà sử dụng kế hoạch đơn giản hơn hẳn.

Hắn ngang nhiên nói với mọi người rằng Công Tôn thế gia bị hãm hại, vì bây giờ hắn đã hiểu rất rõ đám người này.

Từ xưa tới nay, bọn họ thà giết lầm chứ không tha lầm.

Công Tôn thế gia buôn lậu hàng cấm, đây là sự thật. Có người cấu kết với Công Tôn Dạ cũng là sự thật. Nếu đã không biết chính xác là ai, vậy cứ giết hết là được.

Công Tôn Trường Sách vô tội, Phong Đông Lâm biết, Quân Bất Lạc cũng biết.

Nhưng đã diệt sạch gia tộc của người ta, còn giữ người ta lại làm gì?

Đợi tương lai hắn quay lại báo thù chắc?

Hắc Bạch thần cung đã gặp quá nhiều chuyện để sót mầm mốm báo thù, sau này gây ra phiền toái.

Bọn họ không muốn gặp lại chuyện đó, vì vậy nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Huống hồ Công Tôn thế gia lắm tiền nhiều của, tài nguyên phong phú, diệt trừ bọn chúng, mọi người cũng có thể nhận được rất nhiều của cải. Không thể để hai vị đại nhân vật chạy cả ngàn dặm xa xôi mà không có bất cứ thu hoạch gì.

Vì vậy đây không phải kế hoạch tuyệt diệu hơn người gì, chẳng qua là Ninh Dạ nắm được suy nghĩ và phong cách hành động của Phong Đông Lâm.

Khác với những kế hoạch tinh xảo kia, kế hoạch đơn giản mà nhắm thẳng vào lòng người mới càng an toàn, còn không có nỗi lo về sau - mọi quyết định đều là do bọn điện chủ, ta chỉ thuật lại sự thật thôi.

——————————————————

Đêm hôm đó là đêm đẫm máu..

Toàn bộ người trên kẻ dưới trong Công Tôn thế gia, không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị chém chết.

Trong đó có ai vô tội không?

Có lẽ có.

Ninh Dạ không biết, cũng không để ý.

Y đứng ở một góc trên bầu trời, dõi ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khói lửa bên dưới, nhưng trong lòng Ninh Dạ vẫn lạnh băng.

Bên tai vang lên tiếng nói âm trầm, là Công Tôn Dạ.

“Ta khổ tâm tu hành, trải qua vô số gian nan vất vả mới có thành tựu Vạn Pháp đỉnh phong, Tứ Cửu Nhân Ma, nhưng tới cuối cùng vẫn chẳng thể nhờ cậy Hắc Bạch thần cung đối phó với Công Tôn thế gia. Thật không ngờ ngươi chỉ nói vài câu đã khiến Công Tôn thế gia khổng lồ hoàn toàn tan thành mây khói. Hiện giờ ta thật sự bái phục ngươi.”

“Chỉ cần thao túng sợi dây dục vọng trong lòng người, rất nhiều chuyện có thể đơn giản hơn nhiều.” Ninh Dạ hờ hững đáp lời: “Đúng rồi, bây giờ Công Tôn Điệp ra sao rồi?”

‘‘Còn đang giận ngươi.’‘

Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ mỉm cười: “Tiểu nha đầu này nóng tính thật. Đúng rồi, có biết tiếp theo Yên Vũ lâu có kế hoạch gì không?”

“Hành động thất bại, chắc tạm thời không có kế hoạch gì, cụ thể thì ta không rõ.”

“Sau thất bại lần này Yên Vũ lâu sẽ không ngừng hành động đâu. Nếu tạm thời không nghĩ ra có phương hướng gì tốt, ta có thể chỉ cho các ngươi một con đường.”

“Ngươi còn định phá hoại tiếp à?”

“Không, lần này là giúp các ngươi thành công.”

Giúp chúng ta thành công?

Công Tôn Dạ kinh ngạc.

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi vốn là người của Yên Vũ lâu, hai lần hành động đều thất bại, chắc chắn Yên Vũ lâu sẽ đánh giá không tốt về ngươi đúng không? Hiếm khi ta có người trong Yên Vũ lâu, đương nhiên phải nghĩ cách kéo ngươi lên chứ.”

Công Tôn Dạ ngẩn ra, lập tức cười ha hả: “Ngươi có mục tiêu gì hay?”

“Phía đông.”