Trong một gian phòng kín của Huyền Sách phủ.
Ninh Dạ ngồi trong phòng kín, đã thi triển Yên Vũ Trọng Lâu.
Gian phòng vốn trống không lập tức hóa thành cảnh tượng phồn hoa, như một thành phố bị ngưng tụ trong căn phòng này, trở thành một Tri Vi giới bản lớn.
Trong khung cảnh phồn hoa đó, Phù Thế pháp châu xoay tròn trong hư không, Bát Bảo Lưu Ly châu lơ lửng rực rỡ,của hiếu gọi gương mặt Ninh Dạ.
Y khẽ giương tay.
Thiên Cơ điện hiện ra, một cuộn tranh đầy màu sắc từ trên không hạ xuống gian phòng, vì vậy ảo ảnh vốn khô khan cứng nhắc bỗng càng ngày càng linh động.
Nếu so sánh ảo thuật của với hiệu ứng, như vậy ban đầu hiệu ứng của Ninh Dạ chỉ tương đương với bản 5 xu, chỉ giấu diếm được vị trí. Sau khi sáng tạo ra Yên Vũ Trọng Lâu có thể tính là thăng cấp lên hiệu ứng 5 đồng,của ó thể mê hoặc đối thủ một chút, nhưng chỉ cần đối thủ có một chút kinh nghiệm là khó mà lừa gạt được.
Thế nhưng có Vạn Tượng đồ, hiệu quả tiếp cận chân thực.
Vấn đề duy nhất có lẽ là: “Nếu muốn thật sự phát huy tác dụng của Vạn Tượng đồ, nhất định phải điều động nó từ trong Thiên Cơ điện ra, động tĩnh này sẽ khiến người khác chú ý. Vì vậy lúc bình thường Ninh Dạ không dám sử dụng, lần trước y chỉ dùng phương thức hình ảnh.
Nhưng chuyện này không phải không thể giải quyết.
Vạn Tượng đồ vốn là bảo bối trong đạo về ảo ảnh, lẽ nào mỗi lần vận dụng đều bộc lộ thanh thế hùng vĩ, như thế chẳng khác nào nói với mọi người: Các ngươi cẩn thận, ta sắp dùng ảo thuật lừa các ngươi này.
Còn bây giờ khó lòng che giấu chủ yếu vì Vạn Tượng đồ còn là mảnh vỡ, hiệu quả chỉ có giới hạn.
Vốn dĩ chuyện này rất khói giải quyết, nhưng sau khi nhận được Bát Bảo Lưu Ly châu, Ninh Dạ lại phát hiện một chút huyền cơ trong thứ này.
Không ngờ đây lại là bảo bối chứa đựng.
Có rất nhiều bảo bối chứa đựng, túi giới tử là điển hình, nhưng nó chỉ chứa được vật thật.
Bát Bảo Lưu Ly châu lại khác, nó chứa tiên thuật.
Cũng như phù.
Thế nhưng phù lục bình thường chỉ chứa được một loại pháp thuật, cho dù là phù ngọc đặc chế của Thiên Cơ môn cũng chỉ sử dụng lặp lại nhiều lần chứ không thể chứa đựng nhiều loại tiên pháp.
Bát Bảo Lưu Ly châu lại khác, nó có thể gánh vác một bộ tiên thuật hoàn chỉnh, còn có thể kết hợp vận dụng chúng.
Chính vì thế Hắc Bạch thần cung đặt nó trong Linh Lung tháp, dùng làm mắt trận nòng cốt.
Đây không phải bí mật gì cần giấu diếm, thế nhưng cùng là một thứ, trong tay những người khác nhau lại có thể phát huy tác dụng hoàn toàn bất đồng.
Sau khi ý thức được tác dụng của bảo bối này, Ninh Dạ nghĩ ra một phương pháp giải quyết vấn đề - hắn có thể lưu lại một phần năng lực của Vạn Tượng đồ trong Bát Bảo Lưu Ly châu, kết hợp với Phù Thế pháp châu, khiến nó trở thành bảo vật có thể sử dụng ảo thuật ở ngoài sáng.
Nhưng muốn làm được chuyện này cũng không dễ, cần nghiên cứu cẩn thận.
Lúc này trong phòng không bỗng có hoa nở, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi trên cao, nhưng không hề lộ ra bên ngoài.
Ánh sáng của Càn Tự Bí bay lên cao, dưới phù văn huyền áo chiếu rọi, dường như không bí mật nào ẩn giấu được.
Thân là chủ của Thiên Cơ điện, Ninh Dạ tĩnh tâm cảm ngộ, nghiên cứu, phân tích tất cả về Vạn Tượng đồ và Bát Bảo Lưu Ly châu, thầm thi triển Khi Thiên thuật, huyễn hóa ra ánh sáng ngũ sắc.
Vì vậy trong phòng kín là cảnh tượng oanh ca yến hót, khiêu vũ tưng bừng, hết sức tươi đẹp, đột nhiên lại thành sấm sét trong hang núi, trời đất rung chuyển, huyễn hóa ra sấm động trên đỉnh ngũ nhạc, kinh thiên động địa.
Nhưng tất cả đều bị cô đọng trong khoảng trời đất nhỏ nhoi này, không dính dáng gì tới bên ngoài.
Chỉ xét riêng hiệu quả, ảo thuật mà Ninh Dạ thi triển trong lúc này, dõi mắt khắp Trường Thanh giới cũng có thể tính là bất phàm.
Nhưng đâykhông phải thứ Ninh Dạ muốn.
Hắn muốn tự do sử dụng mà không cần Thiên Cơ điện.
Lần này y nghiên cứu suốt bảy ngày.
Bảy ngày bảy đêm ròng rã, Ninh Dạ bế quan trong phòng kín nhưng mãi vẫn không đột phá được cửa ải cuối cùng đó.
Ninh Dạ biết chuyện này không liên quan tới thời gian hay tu vi, đột phá cửa ải cuối này cần có ngộ tính. Nếu không ngộ được điểm then chốt thì có tốn bao nhiêu thời gian cũng chỉ là lãng phí.
Hắn xua ảo ảnh đầy trời, bước ra khỏi gian phòng, bay lên không trung.
Đứng trên cao nhìn xuống, dõi mắt khắp ngàn dặm, trong lòng Ninh Dạ hồi tưởng lại từng chuyện mà mình đã trải qua.
Từng sự kiện nối tiếp nhau xuất hiện trong tâm hải, mỗi chuyện y trải qua, mỗi cảm ngộ đều giúp y trưởng thành.
Liệu trong đó có thứ gì mình dùng được vào chuyện này không?
Đột nhiên, một hình ảnh xuất hiện trong lòng.
Đó là cảnh tượng lúc ở trong Tri Vi giới, y cảm thụ phong vân biến ảo trong tiểu thế giới, lĩnh ngộ lực lượng của tiểu thế giới, dẫn dắt tam tổ, một đòn phá thiên.
Cấn Tự Bí!
Phá khốn!
Tâm hải lại dậy sóng, nhưng lần này là nghĩ đến Trì Vãn Ngưng.
Sử dụng ngược hướng của Cấn Tự Bí, thi triển phong tỏa.
Phong tỏa?
Phong tỏa!
Âm thanh này vang vọng trong đầu Ninh Dạ.
Đột nhiên y tiện tay móc một cái, một sợi dây xích thô to đã xuất hiện trong tay.
Tỏa Long liên!
Thứ này do mảng vỡ Tàng Thiên ngục năm xưa biến thành, bị Hắc Bạch thần cung chế tạo thành Tỏa Long liên.
“Nên nghĩ ra từ sớm mới phải.” Gương mặt Ninh Dạ vô cùng vui mừng.
Ngay một khắc sau, Càn Tự Bí, Cấn Tự Bí cùng vận chuyển, Vạn Tượng đồ bay ra, Tỏa Long liên giơ cao, phun ra ánh sáng vô biến, liên tục truyền vào Bát Bảo Lưu Ly châu.
Huyền Diệu Thiên Thiền cũng được thi triển, hỗ trợ luyện hóa.
Về bản chất, Bát Bảo Lưu Ly châu không phải pháp bảo có năng lực lớn, vốn không chịu nổi lực lượng của Vạn Tượng đồ, thế nhưng có năng lực của Tỏa Long liên hỗ trợ, Huyền Diệu Thiên Thiền giúp luyện hóa, mọi chuyện đã khác hẳn.
Tỏa Long liên phong tỏa thiên địa, tự thành thế giới.
Ninh Dạ dùng Cấn Tự Bí phá giải, đảo ngược Tỏa Long liên, tương đương với tăng thêm một tầng phòng hộ bên ngoài Bát Bảo Lưu Ly châu, đồng thời tăng cường phần pháp tắc đại đạo liên quan tới Tri Vi giới mà mình ngộ được vào trong đó, vì vậy đã có tám thành thần vật của mảnh vỡ Vạn Tượng đồ được y nén một cách hoàn chỉnh vào trong đó.
Tiếp theo, một quầng sáng lóe lên, Bát Bảo Lưu Ly châu tỏa ra hào quang rực rỡ, trong hạt châu nho nhỏ như có ngàn vạn sinh linh chuyển động, dáng dấp chẳng khác nào một tiểu thế giới.
Tuy là ảo ảnh nhưng cực kỳ chân thực.
Tương ứng với nó là hai thành năng lực còn lại trên mảnh vỡ Vạn Tượng đồ.
Ninh Dạ lại không hề e ngại.
Thiên Cơ điện vốn không phải thần vật trời sinh mà do đại năng của Thiên Cơ môn chế stạo. Bọn họ có thể chế tạo, sao mình lại không thể? Sao cứ nhất định phải tái hiện Thiên Cơ điện hoàn chỉnh? Sao không thể tự sáng tạo ra thứ tốt hơn?
Ninh Dạ luôn tuân theo quan điểm sóng lớp sau xô lớp trước, chưa bao giờ muốn sống cả đời nhờ ân huệ của tổ tông.
Huống hồ Thiên Cơ điện tan vỡ đã nhiều năm, ai dám đảm bảo nhất định sẽ thu hồi được toàn bộ?
Có một số mảnh vỡ có lẽ vĩnh viễn không thể thu lại.
Nếu không có tinh thần đổi mới, nếu không có dũng khí sáng tạo, nói gì tới vượt qua cổ nhân?
Ninh Dạ không muốn như vậy, đương nhiên sẽ không tuân theo quy củ cũ.
Có điều, tuy năng lực trên mảnh vỡ Vạn Tượng đồ đã bị y luyện hóa lại nhưng bản thân mảnh vỡ vẫn còn - Ninh Dạ còn có ý định khác, sau này có lẽ thứ này đem ra lừa người được, vì vậy cố gắng lưu lại hai thành năng lực.
Thời khắc này, Bát Bảo Lưu Ly châu bay lên cao, ánh sáng xoay chuyển bên trong, biến hóa vô tận. Vạn Tượng đồ đã trở thành Vạn Tượng châu, tuy không hùng vĩ mênh mông như Vạn Tượng đồ thượng cổ nhưng ít nhất cũng là một bảo vật độc lập.
Ninh Dạ còn dung hợp Phù Thế pháp châu với Bát Bảo Lưu Ly châu, hai hạt châu xoay tròn trên không trung, Nguyên Cực Thần Quang chiếu rọi xuống, cuối cùng hóa thành một hạt châu âm dương ngư trắng đen.
Lần này là hòa cả Lưỡng Nghi Chân Cương và Nguyên Cực Thần Quang vào trong.
Như vậy còn chưa đủ, ngay sau đó Ninh Dạ phun một ngụm tinh huyết vào hạt châu, thành lập liên kết với nó..
Cứ thế, vật này trở thành pháp bảo bản mênh của Ninh Dạ.
Pháp bảo bản mệnh có thể cùng trưởng thành với bản thân, nó do Vạn Tượng đồ biến thành, vì vậy nếu có mảnh vỡ Vạn Tượng đồ mới vẫn có thể dung nhập, khiến cho uy lực tăng thêm gấp bội
Cùng lúc, kim luân sau đầu Ninh Dạ hình thành một pháp châu âm dương, cực kỳ bắt mắt, đại diện cho vật này thể hiện khí tức đại đạo đỉnh phong, đã chiếm giữ vị trí cực kỳ quan trọng trong hệ thống thực lực của Ninh Dạ.
“Phù!” Y thở phào một hơi.
Bảo vật này hoàn thành, Yên Vũ Trọng Lâu của Ninh Dạ mới coi như thật sự viên mãn.
Thật muốn tìm một đối thủ thí nghiệm một phen.
Trong lòng đang suy nghĩ, chợt thấy Dương Nhạc từ xa bay tới.