Tâm trạng của Nhạc Lăng Không rất không tốt.
Khi cạnh tranh dốc toàn lực ứng phó, sau khi cạnh tranh kết thúc mới nhận ra một vấn đề: bây giờ Ninh Dạ là cấp trên của mình?
Nghĩ tới thái độ của bản thân đối với y lúc trước, Nhạc Lăng Không cực kỳ ngại ngùng.
Hắn từng năn nỉ xin Dung Thành dẫn mình tới Chấp Tử thành, nhưng Dung Thành vừa được Ninh Dạ chiếu cố, đâu thể vì hắn mà đắc tội với Ninh Dạ được? Đương nhiên từ chối.
Vậy là Nhạc Lăng Không vẫn là tuần tra viên dưới trướng đệ cửu sứ, chuyện này khiến hắn rất lo lắng, chỉ sợ Ninh Dạ tới gây sự với mình.
Nhưng ba ngày liên tục, Ninh Dạ vẫn không tới tìm mình, khiến tâm trạng của Nhạc Lăng Không tốt hơn một chút.
Mãi tới tận hôm nay.
Dương Nhạc thông báo cho hắn, Ninh Dạ muốn gặp hắn.
Nhạc Lăng Không thở dài, biết thứ nên tới rất rốt cuộc cũng tới.
Đành nhắm mắt đưa chân, tới gặp Ninh Dạ.
Ninh Dạ vừa xử lý xong sự vụ, thấy Nhạc Lăng Không đi tới, không bảo hắn ngồi mà trực tiếp nói: “Ngươi khiến ta rất thất vọng.”
Hả?
Nhạc Lăng Không ngớ người.
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Ngươi đang lo ta sẽ trả thù ngươi?”
Nhạc Lăng Không bị giọng điệu ác liệt trực tiếp của Ninh Dạ chấn nhiếp.
Ninh Dạ không phải người trực tiếp, nhưng điều kiện là đối phương có vốn liếng buộc y phải nói vòng vo.
Đối với Nhạc Lăng Không, Ninh Dạ hoàn toàn không định vòng vo khách khí.
Vì vậy giọng điệu càng đơn giản ác liệt: “Ta cho ngươi ba ngày, nhưng ngươi còn chưa tỉnh ngộ. Xem ra ngươi thật sự không thích hợp với chức vị tuần tra viên.”
Nghe y nói như vậy, Nhạc Lăng Không thầm chấn động, rốt cuộc cũng ý thức được điều gì, hắn quỳ sụp xuống: “Tiểu nhân biết sai rồi! Kính xin Ninh sứ cho tiểu nhân một cơ hội!”
Ninh Dạ nhìn hắn cảm thông: “Ta không phải loại người tâm địa hẹp hòi có thù tất báo, cho dù trước đây có tranh chấp cũng chỉ là cạnh tranh bình thường. Nếu bụi bặm trong chuyện Huyền Sách Sứ đã lắng xuống, có thể cùng bắt tay hợp tác, thể hiện sự rộng lượng của ta, như vậy cũng không tệ. Nhưng điều kiện là đối phương phải thức thời. Ta đã cho ngươi thời gian, cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi tự bỏ qua. Nếu ta còn thu nhận ngươi, chẳng phải mềm yếu dễ bắt nạt quá ư?”
Nhạc Lăng Không run như cầy sấy, hắn chỉ lo lắng Ninh Dạ sẽ trả thù mình, không dám gặp y, nhưng không ngờ bản thân tự bỏ qua thời gian tốt nhất để làm hòa. Nếu Ngự Phong Tử đứng trên vị trí của hắn, chắc chắn Ngự Phong Tử sẽ không làm như vậy mà lập tức quỳ xuống cầu xin Ninh Dạ tha thứ, xin Ninh Dạ cho mình cơ hội.
Nhưng cuối cùng, hắn lại không làm như vậy.
Là vì trong lòng còn kiêu ngạo? Hay là di chứng sau khi cạnh tranh với Ninh Dạ, vô thức có địch ý với y?
Nguyên nhân không quan trọng.
Đúng như Ninh Dạ đã nói, tình hình hiện tại đáng lẽ là tự ngươi tranh thủ cơ hội, nhưng bây giờ lại thành Ninh Dạ phải lên tiếng, nếu còn cho hắn cơ hội chẳng hóa ra Ninh Dạ xin hắn?
Ninh Dạ không thể làm như vậy.
Nhạc Lăng Không mờ mịt ngã ngồi xuống, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ lắc đầu nói: “Vốn còn thấy ngươi có thể coi là nhân tài hữu dụng, giờ xem ra chẳng qua chỉ như vậy mà thôi. Nếu thế, cách chức tuần tra viên của hắn đi, để hắn đi trông coi núi quặng.”
Nói xong vung tay lên, cứ thế đẩy Nhạc Lăng Không đi đày.
Sau khi giải quyết xong vấn đề của Nhạc Lăng Không, Ninh Dạ lật xem văn kiện mới.
Dương Nhạc đi tới hỏi: “Ninh sứ?”
“Nói đi.”
“Hà đại thiếu gia vẫn còn trong Lạc thành, chuyện liên quan tới thiếu gia...”
Ninh Dạ đã hiểu ý hắn: “Cứ mặc hắn ăn chơi chè chén.”
Dương Nhạc không hiểu: “Sau chuyện Linh Lung tháp, Ninh sứ đã gây dựng được uy tín ở chỗ Hà thiếu gia. Trước đây không lâu chưởng giáo còn đích thân gửi thư...”
Mọi chuyện đúng như dự liệu của Ninh Dạ, sau khi Hà Sinh Mặc biết chuyện Hà Nguyên Thánh, ban đầu là kinh ngạc, sau đó không giận mà còn mừng, thậm chí tự tay viết thư, gửi hòa phù tới giao cho Ninh Dạ, đại ý là ta thật sự không còn cách nào với đứa con trai này, nhưng xem ra ngươi có thể trị được hắn, mà bây giờ hắn cũng chịu phục ngươi, chẳng bằng giao cho ngươi dạy bảo.
Đáng tiếc, Ninh Dạ chỉ xem như lời khách sáo chứ chẳng hề để ý.
Nếu làm thầy của Hà Nguyên Thánh, hiển nhiên Ninh Dạ sẽ thăng chức rất nhanh, lợi ích ngầm nhiều tới không thể đếm xuể. Nhưng Ninh Dạ cũng biết, phiền toái còn nhiều hơn thế.
Xưa nay Ninh Dạ không ôm bất cứ hy vọng gì về nhân phẩm của Hà Nguyên Thánh, cho dù hắn từng giúp Hà Nguyên Thánh trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi làm thánh nhân.
Vì hắn biết bản tính xấu xa của con người.
Muốn một người sa đọa, có lẽ chỉ mất mấy ngày. Còn muốn bồi dưỡng tính cách chịu khó chịu khổ hiếu học có chí tiến thủ của một người, có lẽ cần tới mấy chục năm kết hợp với hoàn cảnh áp lực khách quan.
Đương nhiên Ninh Dạ có thể sử dụng đủ loại thủ đoạn làm cho Hà Nguyên Thánh ‘hồi tỉnh’, nhưng loại ‘hồi tỉnh’ đó chỉ là ngẫu nhiên, lâu lâu mới được một lần, cảm giác hết sức mới lạ.
Nếu kéo dài, chắc chắn Hà Nguyên Thánh không thể chịu nổi.
Hắn quen làm đại thiếu gia rồi, chuyện một sớm mai tỉnh ngộ, từ nay có chí tiến thủ, vốn chẳng thích hợp với hắn.
Đương nhiên không phải Ninh Dạ không thể làm được như vậy, nhưng nếu làm thế hắn sẽ bị Hà Nguyên Thánh kéo chân, không thể làm gì khác.
Vì vậy sau khi thấy đủ, Ninh Dạ ngừng tay.
Cứ như hiện giờ là được, mình không tiếp tục ép hắn, ngược lại gây dựng được ấn tượng tốt trong lòng Hà Nguyên Thánh, khiến cho sau này hắn coi trọng ý kiến của mình hơn. Nếu thật sự trở thành thầy của bậc đế vương, khơi dậy lòng phản nghịch, mọi khổ tâm trước kia đều là uổng phí.
Ngoài ra, Hà Nguyên Thánh thua cược, còn nợ Ninh Dạ một yêu cầu, nếu thành thầy của hắn, ngược lại Ninh Dạ không tiện ra điều kiện. Nhưng trong thời gian ngắn Ninh Dạ không yêu cầu gì hắn, tạm gác món nợ này lại đã.
Vì vậy Ninh Dạ chỉ nói: “Chơi gái không phải chuyện gì lớn, chỉ cần hắn không làm chuyện ác gì thì cứ tùy hắn. Xét thấy bây giờ hắn là thánh nhân của Lạc thành, đang có vỏ bọc thần tượng, hắn sẽ tự khống chế hành động của mình, ước thúc quá nhiều lại thành không tốt.”
“Vỏ bọc thần tượng là sao?” Dương Nhạc không hiểu lời của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Một thứ chán ngắt, không nhắc tới cũng được. Đúng rồi, xử lý bên phía Công Tôn thế gia ra sao?”
“Đã kiểm kê xong tất cả tài vụ, đây là danh sách.” Dương Nhạc đưa tới.
Đương nhiên tài nguyên tu luyện trong Công Tôn thế gia đã bị Phong Đông Lâm và Quân Bất Lạc chia chác, nhưng những tài sản không thể mang đi vẫn ở lại trong Lạc thành.
Thân là Huyền Sách Sứ, Ninh Dạ nắm quyền phân phối.
Sau khi xem lướt qua, Ninh Dạ nói: “Những đất đai ruộng vườn kia thu hết về thần cung, nhà cửa các thứ thu về Huyền Sách phủ, còn cửa hàng, mỏ quặng cần kinh doanh, giao mấy thứ này cho các gia tộc địa phương, thần cung chúng ta thu thuế là được. Giao cho ngươi phụ trách chuyện này.”
Đây là công việc béo bở, Dương Nhạc vui mừng: “Rõ!”
Sau khi suy nghĩ một chút, Dương Nhạc ra dấu nói: “Có cần...”
Ý là giữ lại một phần, làm lợi cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ lắc đầu: “Không cần đâu, nhưng các huynh đệ bên dưới có thể chia chác một chút.”
Y không để mắt tới những thứ này, quan trọng nhất là không muốn những tài sản này ràng buộc mình.
Dương Nhạc biết trong lòng y có chí lớn, không để mắt tới tài sản bình thường, bèn nói: “Có một thứ chắc Ninh sứ sẽ thấy hứng thú.”
“Hả?” Ninh Dạ nhìn hắn.
Dương Nhạc đã lấy ra một thứ.
“Bát Bảo Lưu Ly châu?” Ninh Dạ ngạc nhiên.
Đây là bảo vật trên Linh Lung tháp, nếu nói Linh Lung tháp là nòng cốt của đại trận Lạc thành, Bát Bảo Lưu Ly châu chính là nòng cốt của Linh Lung tháp.
Sau khi Linh Lung tháp bị phá hủy, thứ này vẫn được giữ lại, bị người của Huyền Sách phủ thu lại lúc quét dọn chiến trường.
Đây coi như bảo vật hiếm có bị bỏ sót.
Đương nhiên thứ này không thể bằng thần vật như Nguyên Cực Thần Quang, nhưng giá trị cũng không nhỏ.
Có điều Ninh Dạ đã thấy nhiều bảo bối rồi, cũng không thấy quý hiếm gì.
Nhưng khoảnh khắc chạm tay vào Bát Bảo Lưu Ly châu, Ninh Dạ đột nhiên có cảm giác kỳ dị.
“Ồ?” Ninh Dạ quan sát Bát Bảo Lưu Ly châu, ánh mắt bừng sáng.
Cho dù y đã che giấu nhưng Dương Nhạc vẫn nhận ra vẻ vui mừng trong ánh mắt của Ninh Dạ.
Có điều hắn không biết suy nghĩ của Ninh Dạ, còn tưởng Ninh Dạ thấy bảo bối nên trong lòng vui mừng.
Ninh Dạ nhanh chóng thu hồi Bát Bảo Lưu Ly châu, nói: “Không tệ, ta nhận món quà này. Đúng rồi, vật này...”
Dương Nhạc hiểu ý: “Ninh sứ yên tâm, vật này đã được xử lý ổn thỏa.”
“Tốt lắm.” Ninh Dạ giơ ống tay áo, hút Bát Bảo Lưu Ly châu vào trong.