TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 214: Quy tắc vô pháp

Thân phận là vô nghĩa nhưng nắm tay vẫn có ý nghĩa chứ?

Ninh Dạ thấy rất rõ, đại đa số khách trong quán trọ Sa Hải đều là cảnh giới Hoa Luân, thậm chí chưởng quầy cũng chỉ là Hoa Luân đỉnh phong.

Từ Hoa Luân tới Vạn Pháp là một ngưỡng cửa, không dễ vượt qua.

Còn Ngự Phong Tử bên cạnh mình chính là Vạn Pháp.

Một mình hắn có thể diệt sạch mọi người ở đây.

Chẳng lẽ đối phương là người mù hay sao? Ngự Phong Tử không ẩn giấu tu vi, theo lý mà nói rất dễ dàng chứng kiến.

Nhưng đáp án nhanh chóng được công bố.

Bốn phía sang lên ánh sáng pháp thuật, một quầng sáng pháp thuật đã hình thành dưới đất, chiếu rọi toàn bộ mặt đất, hiện lên cảnh sắc kỳ lạ.

Trận pháp?

Thời khắc này trận pháp được khởi động, bóng dáng tất cả khách khứa đều bị ẩn giấu, bốn phía là tiếng kêu gào quỷ dị.

Ninh Dạ hơi ngạc nhiên, đã hiểu được đối chút.

Y cất cao giọng nói: “Đây là không sát sinh mà ngươi nói đấy à?”

Giọng nói của chưởng quầy mập mạp vang lên từ nơi hư ảo: “Âm Quỷ trận tuy do Bố Lương Sinh ta bố trí nhưng không phải ta sử dụng, nhưng xưa nay ta vẫn cho người khác thuê. Có người muốn mượn chỗ ta buôn bán, ông lão này làm sao cự tuyệt được?”

Âm Quỷ trận?

Ninh Dạ biết trận này.

Trận pháp này có thể dẫn dắt âm quỷ tấn công đối thủ, đòn thế vô hình, rất khó đề phòng.

Có trận này, lại thêm người đông thế mạnh, chẳng trách đám người kia không buồn để ý tới Ngự Phong Tử.

Nhưng...

Ninh Dạ cười lạnh: “Âm Quỷ trận? Rõ ràng đây là Hắc Thủy trận mới đúng.”

Nói đoạn, y ném chét rượu trong tay đi, bay lên không trung, chỉ thấy ánh đen xoay chuyển, một dòng nước đen bắn ra.

Âm Quỷ trận dẫn dắt âm quỷ tấn công, phương pháp tốt nhất để đối phó với nó là dùng thủ đoạn sấm sét mạnh mẽ, nhưng chưởng quầy này cực kỳ gian xảo, hắn vốn không dùng Âm Quỷ trận mà là Hắc Thủy trận. Hắc Thủy trận khắc chế thủ đoạn đó, một khi vận dụng ngược lại còn bị hại.

Nhưng Ninh Dạ không bị hắn lừa gạt trực tiếp khởi động thủy triều đen.

Ngự Phong Tử thấy vậy cười đắc ý, gió lớn nổi lên xung quanh, đã cuốn sạch thủy triều.

Ninh Dạ thuận tay chỉ một cái, dòng thủy triều đen đã cuốn ngược trở lại.

Một tên trộm nấp trong chỗ tối rú lên quái dị, không ngờ bị thủy triều đen cuốn vào.

“Giết!”

Không biết ai hô lên một tiếng, đám giặc cướp kia cùng lao lên. Thủy triều đen phun trào, đang chiếm lợi thế trận pháp nên cho dù đối phương là cảnh giới Vạn Pháp, bọn chúng vẫn không hề sợ hãi.

Ngự Phong Tử nhướn mày: “Tự chuốc lấy nhục!”

Hắn đang định xuất thủ thì Ninh Dạ ngăn lại: “Để ta.”

Lần đầu tiên hào quang hiện lên sau đầu, một viên pháp châu bay cao như vầng trăng sáng, khoảnh khắc sau cảnh tượng bốn phía đã thay đổi, chỉ nghe tiếng hô giết nổi lên khắp tứ phía nhưng không ai xông tới, còn bắt đầu chém giết.

Ảo thuật?

Ngự Phong Tử thầm chấn động.

Tuy hắn đi theo Ninh Dạ đã một thời gian nhưng từ xưa tới nay vẫn không biết thủ đoạn thật sự của y, lúc này chứng kiến pháp châu bay lên, tỏa ra ánh sáng kiều diễm, lũ cướp bắt đầu chém giết lẫn nhau, hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã trúng chiêu.

Thủ đoạn tốt lắm.

Hào quang kia cực kỳ huyền ảo, thần bí lạ thường, trong lúc nhất thời mình còn không thể cảm ngộ, cũng biết ngay bản thân cũng có thể trúng chiêu.

Nhưng lão cũng ý thức được ảo thuật này vẫn chỉ mạnh bên ngoài mà thiếu bên trong, thủ đoạn chủ yếu là ảo cảnh, mê hoặt tai mắt chứ không mê hoặc đuọc tâm, vì vậy nếu trong lòng có chuẩn bị, vẫn có thể đề phòng.

Nhưng hắn không biết ảo thuật của Ninh Dạ là Khi Thiên thuật, cái gọi là không thể mê hoặc nội tâm chẳng qua là do Ninh Dạ lưu thủ một chút - Ninh Dạ không thể che giấu chuyện mình biết ảo thuật nhưng có thể che giấu thực lực ảo thuật của bản thân.

Trong mắt người khác, ảo thuật của Ninh Dạ chỉ là thuật mê hoặc hình ảnh.

Lúc này chưởng quầy mập mạp Bố Lương Sinh phát hiện không đúng, hét lớn: “Đừng để bị lừa, không phải các ngươi đang giết hắn mà đang giết người mình đấy!”

Giờ phút này Ninh Dạ thi triển Yên Vũ Trọng Lâu mê hoặc hình ảnh không mê hoặc tâm trí, quấy nhiễu tầm mắt quan trọng nhất trong ngũ giác, tâm trí đám người này vẫn tỉnh táo, những giác quan khác cũng không bị ảnh hưởng. Bố Lương Sinh hô như vậy, bọn họ đồng thời tỉnh ngộ, lập tức nhắm mắt lại, lao về phía Ninh Dạ theo cảm giác.

Ninh Dạ mỉm cười: “Chưởng quỹ, ngươi làm vậy là trái với quy củ.”

Tiện tay thao túng Nguyên Cực Thần Quang ở cổ tay.

Nguyên Cực Thần Quang có thể dùng để phụ trợ tu hành, cũng có thể phụ trợ chiến đấu. Lúc này Ninh Dạ gảy nhẹ như gảy dây đàn, bốn phía đột nhiên bừng sáng.

Ninh Dạ đập lên mặt bàn, xoath xoạt xoạt, ánh sáng ngưng tụ thành đao, chém về phía bốn phương tám hương.

Sát Khí đao!

Lưu Quang nhận!

Nơi ánh sáng đi qua, đao khí tung hoành, chỉ trong phút chốc vô số kẻ ác đã trúng chiêu.

Nhưng dẫu sao tu vi của Ninh Dạ cũng còn thấp, đám ác nhân kia tụy bị thương nhưng lại càng hung hãm, ai nấy gào thét lao tới, khí thế như lang sói. Ánh sáng trắng đen xanh đỏ bùng lên, huyễn hóa thành chim muông trùng cá đao thương kiếm kích, đủ loại hình thái. Trong gian phòng nho nhỏ ngưng tụ sát cơ vô hạn.

Đối mặt với tình hình này, Ninh Dạ cũng không thể chọi cứng.

Ngự Phong Tử đang định xuất thủ, chưởng quầy mập mạp đã hét lớn: “Ngừng tay!”

Lời nói của tên này khá hữu dụng, sau tiếng hét này, sát ý sôi trào trong căn phòng đột nhiên biến mất.

Đám giặc cướp thật sự dừng tay.

Mây khói tan đi, hắc thủy biến mất.

Chưởng quỹ mập mạp cười ha hả đi tới: “Hóa ra là thượng tiên của Hắc Bạch thần cung đại giá quang lâm, vừa rồi lão già này đã thất lễ rồi, có gì đắc tội xin được thứ lỗi.”

“Cũng là người tinh mắt đấy.” Ninh Dạ không lấy làm lạ.

Yên Vũ Trọng Lâu sử dụng Lưỡng Nghi Chân Cương làm trung tâm, âm dương rõ rệt, ngầm hợp với đạo sinh sát, chưởng quỹ mập mạp có thể mở cửa hàng ở đây, chắc chắn là người có nhãn lực, có nhìn ra cũng không có gì là lạ.

Chưởng quỹ mập mạp đã nói: “Vừa rồi đã đắc tội, xin ngài đừng trách.”

Ninh Dạ nhướn mày: “Sao vậy? Biết đánh không lại nên không đánh nữa/ Mới nói câu đầu tiên đã muốn bỏ qua? Nghĩ hay nhỉ?

Chưởng quỹ mập mạp vẫn đang cười: “Xin hỏi nên xưng hô với thượng tiên ra sao?”

‘‘Ninh Dạ.’‘

“Hóa ra là Huyền Sách Sứ đệ cửu giá lâm.” Gương mặt chưởng quỹ mập mạp không hề thay đổi: “Ta cũng được nghe về uy danh của Ninh sứ, ngài đang là người nổi tiếng trong Hắc Bạch thần cung đấy. Nhưng chắc Ninh sứ cũng biết, trong Vân Tuyệt cổ địa này, thân phận của Hắc Bạch thần cung không có ý nghĩa gì cả.”

“Ngươi định nói ngươi hô dừng không phải vì ta là người của Hắc Bạch thần cung?”

‘‘Không phải!’‘

“Thế thì vì sao?”

“Vì Ninh sứ đã qua cửa.”

“Cửa? Ngươi định nói đây là một thử thách?” Ninh Dạ vui vẻ hỏi.

“Vậy phải xem Ninh sứ lý giải ra sao.” Chưởng quầy mập mạp tiếp tục cười nói: “Tuy Không Thiên thành là nơi không có pháp luật nhưng cũng có quy định riêng của nó.”

“Quy định ra sao?”

“Nắm đấm!” Chưởng quỹ mập mạp đáp: “Nếu vừa rồi thực lực của Ninh sứ không đủ, thế thì cứ chết thôi. Vân Tuyệt cổ địa không có nhiều sản vật, người tới đây hoặc là con mồi hoặc là thợ săn.”

Ninh Dạ đã hiểu ý của hắn: “Ý ngươi là thử thách này để phán đoán xem ta là thợ săn hay là con mồi?”

“Chính xác!” Chưởng quầy mập trả lời: “Ngài đã vượt qua thử thách, vì vậy ngài chính là thợ săn.”

“Nếu ta không chấp nhận lời giải thích của ngươi thì sao? Kẻ khác muốn giết chết ta, ta cũng muốn giết chết hắn cho yên lòng.”

Chưởng quầy mập mạp nói: “Ta hiểu, nhưng vừa rồi ta đã nói Vân Tuyệt cổ địa có quy định của Vân Tuyệt cổ địa. Nếu ngài muốn mang quy định ở bên ngoài vào nơi này, lúc tới Không Thiên thành, e là đi nửa bước cũng khó. Đây là nhập gia tùy tục, đã đến Vân Tuyệt cổ địa, tốt nhất là thích ứng với quy định của nơi này.”

“Vì vậy quy định ở đây là người khác có thể giết ta chứ ta không thể giết người?”

“Không phải.” Chưởng quầy mập mạp nói: “Ở Không Thiên thành, sống chết chỉ là chuyện nhỏ, cần nhớ hai nguyên tắc.”

“Nguyên tắc gì?”

“Một, đừng đắc tội với thành chủ, ý của thành chủ chính là quy định của Không Thiên thành.”

“Hai thì sao?”

“Đừng lãng phí thi thể. Thi thể có thể làm thức ăn, đầu người có thể đổi tiền.” Chưởng quầy mập mạp cười ha hả, vung tay lên, chỉ đám giặc cướp đằng sau: “Đầu của mỗi người ở đây có thể đổi lấy rất nhiều tiền ở bên ngoài.”

Ninh Dạ đã hiểu: “Tức là ta không thể giết người để trả thù nhưng có thể giết người để kiếm tiền?”

“Đúng vậy.”

Ninh Dạ vui vẻ: “Ta bắt đầu thấy thích nơi này rồi đấy.”

Y nhìn về phía đám người, đang định xuất thủ.

Nhưng lại thấy đám giặc cướp cười ha hả, cùng lao ra phía ngoài, ai nấy thi triển độn thuật, có độn thổ, có độn thủy, còn có độn quang, thậm chí có kẻ gọi ra một con yêu thú, nuốt luôn bản thân, lao ra cửa lớn. Ai nấy bỏ chạy với tốc độ nhanh chóng, phản ứng nhanh nhạy tới mức khiến Ninh Dạ và Ngự Phong Tử cũng phải ngạc nhiên.

Chưởng quỹ mập mạp đã chậm rãi nói: “Bọn họ không giết được ngươi nhưng không nghĩa là không chạy thoát được ngươi, không có chút thủ đoạn thì làm sao sống sót trong Vân Tuyệt cổ địa. À đúng rồi, Không Thiên thành tiêu tốn rất nhiều, nếu không có mấy cái đầu để chống đỡ, e là không sống được bao lâu.”

“Nói vậy, ta buộc phải giữ vài kẻ lại?” Ninh Dạ rung mặt bàn.

Ầm!

Dưới đất đột nhiên nứt ra một lỗ thủng lớn, không ngờ một kẻ vừa độn thổ bỏ trốn lại quay về, sắc mặt kinh ngạc, không hiểu có chuyện gì xảy ra?

Ninh Dạ đã xuất thủ, bàn tay như đao cắt: “Mượn đầu người dùng một lát!”

Một cái đầu to bằng cái đấu bay thẳng lên trời.