TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 215: Vô Thiên thành

Đầu người còn chảy máu đầm đìa, thấm đẫm mặt đất của quán trọ.

Gương mặt của chưởng quầy Bố Lương Sinh vẫn không hề thay đổi, cầm cái đầu lên nhìn một chút: “Ngũ Hoa sơn, Liệp Thử - Triệu Toàn Sơn, cưỡng hiếp rồi giết chết ba mươi bảy cô gái, trong đó có mười bốn nữ tu, bị Hắc Bạch thần cung và Ngũ Hoa môn lần lượt treo thưởng 30 vạn linh thạch và 10 vạn linh thạch, tổng là 40 vạn linh thạch. Chúc mừng Ninh Huyền Sách Sứ, đem cái đầu này tới Vô Thiên thành có thể đổi được 20 vạn linh thạch.”

“20 vạn?”

“Dù sao cũng phải thu thuế chứ.” Bố Lương Sinh cười nói: “Đương nhiên Ninh sứ cũng có thể trực tiếp mang đầu người ra khỏi Vân Tuyệt cổ địa, có thể nhận được toàn bộ phần thưởng. Nhưng ta tin Ninh sứ sẽ không vì chút tiền lẻ này mà lãng phí thời gian của bản thân. Hơn nữa nếu không cho Vô Thiên thành chút lợi lộc, chưa chắc Vô Thiên thành đã che chở cho Ninh sứ.”

“Ừm, dù sao cũng có thể coi là cách kiếm tiền.” Tuy gia sản của Ninh Dạ rất phong phú, nhưng kiếm mấy chục vạn dễ như vậy, y vẫn khá để ý.

Hiếm có nhất là trong Vân Tuyệt cổ địa, đâu đâu cũng có treo thưởng như vậy?

Y nhìn Bố Lương Sinh: “Còn ngươi thì sao? Cái đầu của ngươi đáng giá bao nhiêu?”

Dương Nhạc ở bên cạnh đã nói: “Bố Lương Sinh, vốn là trưởng lão của Bố Y môn, vì một bộ công pháp mà hạ độc giết chưởng môn, giết hai mươi bốn đệ tử dưới trướng rồi bỏ trốn, sau lần đó hắn du lịch khắp ba châu, giết tới hơn ngàn người. Tổng phần thưởng của tất cả các nơi lên tới 300 vạn linh thạch, tu vi Vạn Pháp sơ kỳ.”

Bố Lương Sinh kinh ngạc nhìn Dương Nhạc: “Lợi hại! Còn biết thân phận của lão già này. Nhưng không dễ lấy đầu ta đâu.”

Ánh mắt Ninh Dạ châm biến: “Vì ngươi là cảnh giới Vạn Pháp?”

“Không!” Bố Lương Sinh trả lời: “Vì ta là người của Cố thành chủ, đại biểu cho thể diện của Cố thành chủ.”

Thành chủ Vô Thiên thành - Cố Phong Hiên, vốn là một tán tu ở Long châu, sau đó không biết vì sao lại nhận được kỳ ngộ, tu vi tăng cường, đạt tới cảnh giới Vô Cấu. Hắn tới đây, giết chết thành chủ trước đó, trở thànht hành chủ mới co Vô Thiên thành.

Vô Thiên thành không có quy định, nếu có thì chỉ một.

Ai mạnh thì lên làm đại ca!

Vì vậy chức thành chủ Vô Thiên thành vẫn luôn thay đổi.

Nhưng từ khi Cố Phong Hiên trở thành thành chủ, đã mười năm Vô Thiên thành không đổi chủ.

Bất luận phong ba bên ngoài lớn tới mức nào, thành chủ Vô Thiên thành Cố Phong Hiên ở Vân Tuyệt cổ địa vẫn luôn ngồi vững trên ghế cao, không ai dám trêu chọc.

Chẳng trách tên Bố Lương Sinh này dám kiêu ngạo như vậy, hóa ra có chỗ dựa vững chắc.

Ninh Dạ nhìn hắn, chậm rãi nói: “Muốn sống ở Vô Thiên thành, đương nhiên không tiện đắc tội với thành chủ rồi.”

Bố Lương Sinh mỉm cười: “Đúng vậy.”

“Nhưng ta không phải tội phạm bị truy nã ở bên ngoài.” Ninh Dạ gõ nhẹ tay lên mặt bàn: “Nếu bây giờ ta giết ngươi rồi quay đầu bỏ đi, rời khỏi Vân Tuyệt cổ địa này, ngươi nói xem liệu Cố thành chủ có vì ngươi mà ra khỏi Vân Tuyệt cổ địa truy sát ta không đây?”

Bố Lương Sinh khẽ biến sắc: “Ninh sứ đại giá quang lâm Vân Tuyệt cổ địa, chắc chắn có trọng trách, nếu vì loại tiểu nhân vật như ta mà làm lỡ dở đại sự, vậy thì không được hay cho lắm.”

Ninh Dạ cười nói: “Dựa vào đâu mà ngươi nghĩ ta có chuyện quan trọng? Có lẽ ta chỉ đến đây du ngoạn ngắm cảnh non nước mà thôi? Cũng có thể ta đến đây kiếm chút linh thạch? Đám người kia chạy nhanh như vậy, ta không thể đuổi theo từng cái. Bây giờ có kẻ không chạy, tốt xấu gì cũng có giá 300 vạn linh thạch...”

Y áp sát vào Bố Lương Sinh: “Giết ngươi, cũng coi như không uổng chuyến đi lần này.”

Ngự Phong Tử bên cạnh bắt đầu cười âm hiểm, xoa tay có ý xuất thủ.

Bố Lương Sinh cười gượng vài tiếng: “Vừa rồi ông lão này đâu có ra tay với Ninh sứ.”

“Nhưng ngươi đã nói rồi mà, trong Vân Tuyệt cổ địa, trả thù không có ý nghĩa, phát tài mới có.” Ninh Dạ trả lời.

Bố Lương Sinh ngớ người.

Ninh Dạ lại nói: “Hơn nữa vừa rồi ngươi đã vi phạm quy định.”

Lúc nãy Ninh Dạ dùng Yên Vũ Trọng Lâu lừa dối đám giặc cướp tự giết lẫn nhau, chính lão già này đã lên tiếng cảnh báo, bằng không ít nhất Ninh Dạ cũng có thể gặt thêm vài cái đầu người.

Bố Lương Sinh là người của thành chủ, hắn vi phạm quy định, đương nhiên không ai dám nói gì hắn.

Nhưng bay giờ bị Ninh Dạ nắm lấy nhược điểm, trong lúc nhất thời Bố Lương Sinh cũng không có gì để nói.

Nhìn khắp bốn phương, thấy Dương Nhạc, Ngự Phong Tử từ hai bên trái phải ép tới, Ninh Dạ lại nhìn hắn như cười như không. Bố Lương Sinh còn có cảm giác dưới đất còn có người, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói: “Lão già này biết sai rồi, Ninh sứ có điều kiện gì xin cứ nói. Dù sao lão đây cũng là người của thành chủ, ta nguyện nói tốt giúp Ninh sứ. Có lão đây, Ninh sứ có thể đi lại tự nhiên trong Vô Thiên thành!”

Ninh Dạ khinh thường: ”Ồ? Thật à? Nhưng ta cảm thấy ngươi đề cao bản thân quá rồi, cũng quá để mắt tới Vô Thiên thành chủ rồi.”

Nghe y nói như vậy, trong lòng Bố Lương Sinh cực kỳ chấn động.

Trong câu nói này ẩn chứa quá nhiều ý nghĩa - Vô Thiên thành mạnh mấy cũng không mạnh hơn Hắc Bạch thần cung.

Thành chủ có thể tiêu dao không phải vì Hắc Bạch thần cung sợ hắn, mà là họ khinh thường, không để ý tới.

Tuy nói thân phận của Hắc Bạch thần cung không có ý nghĩa gì trong Vân Tuyệt cổ địa, nhưng cũng phải xem là ai, nếu người tới là Hà Nguyên Thánh, ngươi dám nói thân phận của hắn là vô nghĩa?

Còn bây giờ Ninh Dạ đang là người nổi bật trong Hắc Bạch thần cung, thực lực của y không mạnh, nhưng thứ y đại diện lại khác.

Chẳng lẽ Hắc Bạch thần cung định xuống tay với Vân Tuyệt cổ địa? Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Bố Lương Sinh chính là như vậy.

Trong lúc đang kinh hãi, Ninh Dạ đã đi tới vỗ lên gương mặt béo núc ních của Bố Lương Sinh: “Chuyện an nguy của ta trong Vô Thiên thành không cần ngươi lo lắng, nhưng thiên hạ này không có nơi nào thật sự ngoài vòng pháp luật. Vô Thiên thành làm việc cũng phải động não một chút. Không muốn gây ra họa diệt thành thì tốt nhất là phối hợp một chút.”

Bố Lương Sinh thầm hiểu: “Nếu Ninh sứ có lệnh, Bố Lương Sinh sẽ dốc toàn lực phối hợp.”

“Ta còn cần ngươi phối hợp?” Ninh Dạ cười lạnh: “Ta có thể không giết ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng phải đưa chút lợi lộc ra, mua lại cái mạng chứ?”

Bố Lương Sinh sắc mặt cay đắng: “Đúng đúng, lão già này xin dâng lên 20 vạn linh thạch.”

“Hả?” Ánh mắt Ninh Dạ lạnh băng: “Ngươi còn một cơ hội cuối cùng.”

Bố Lương Sinh thầm kinh hãi, hét lớn: “150 vạn mua cái đầu trên cổ của lão đây! Ngươi có giết ta cũng chỉ được có thế thôi.”

————————————————

Vô Thiên thành.

Đây là nơi tụ tập của những kẻ ngoài vòng pháp thuật, cũng có hơi hướm của vùng đất hoang dã.

Trong thành vốn không có kiến trúc gì lớn, đa số được xây từ đất cát. Cấu trúc này chưa nói tới độ bền, quan trọng là một khi sụp đổ sẽ rải rác ra xung quanh, không làm hại tới người khác. Đương nhiên những người tới đây đều khá có thực lực, chưa chắc đã làm bọn họ bị thương được, điểm là quan trọng hơn nữa đất cát mịt mù càng tiện chạy trốn - giặc cướp trong Vô Thiên thành có thể không có bản lĩnh gì khác chứ chạy trốn lại là hạng nhất.

Trong Vô Thiên thành, kiến trúc to lớn nhất chính là phủ thành chủ nằm ở phía đông thành.

Phủ thành chủ ngay ngắn chỉnh tệ, như một cái hộp vuông khổng lồ đặt trên mặt đất, cao gần trăm mét, cực kỳ kín kẽ, cho dù bay lên trời cũng không thấy tình hình bên trong, khác hẳn những cung điện bên ngoài.

Đi trên đường phố ở Vô Thiên thành, đâu đâu cũng là những người thần sắc hung hãn đi qua đi lại, tay cầm pháp khí, sắc mặt căng thẳng, chuẩn bị để chiến đấu bất cứ lúc nào.

Bởi vì những kẻ trong Vô Thiên thành đến từ bốn phương tám hương, vì vậy ở đây có tu sĩ tới từ khắp nơi trong cửu châu của Trường Thanh giới, có đủ đặc điểm của các châu.

Con rối của Mộc Khôi tông, linh dược của Vạn Hoa cốc, yêu thú của Thái Âm môn, pháp bảo của Hạo Thiên môn, tất cả đều có. Thậm chí Yên Vũ lâu công khai treo biển kinh doanh ám sát - trên một cửa hàng nhỏ có tấm biển: “Chuyên nhận ám sát, giá cả phù hợp”.

Đi lại ở nơi này, cảm giác đầu tiên là sát khí từ bốn phương tám hướng ập thẳng vào mặt.

Ngay cả Dương Nhạc cũng không khỏi nhíu mày: “Vốn tưởng rằng nơi ngoài vòng pháp thuật như vậy là thiên đường của tội ác, nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng là lò lửa luyện ngục.”

“Cái này phải xem ngươi lý giải thế nào, ít nhất còn có chỗ vui chơi.” Ninh Dạ cười nói, đã bước vào cửa hàng gần đó.

Đập vào mắt, là hàng loạt đầu lâu.

Đầu người!